"Việc này ta mong Tống đại phu sẽ suy xét lại. Trước tiên ta sẽ về bẩm báo tình hình lại với Huyện Thái gia, nhưng ta vẫn mong Tống đại phu nên suy nghĩ lại thật kỹ!"
Sư gia nói bằng giọng điệu đầy mị hoặc dụ dỗ:
"Chỉ cần việc này xong xuôi thì chắc chắn Huyện Thái gia của chúng ta nhất định sẽ ghi tạc ân tình này của ngài, nếu có cơ hội.."
Sư gia cười khổ trong lòng nhìn bộ dạng của ông ta lúc này đâu còn là dáng vẻ oai vệ của một sư gia nữa. Khóe miệng Tống Tương giật giật nhìn ông ta rồi nàng vươn tay muốn tỏ ý cứ tự nhiên không tiễn và lạnh lùng trả lời:
"Ta đã suy nghĩ rất kỹ rồi, ông không cần phải thuyết khách nữa!"
"Tống đại phu bình tĩnh nghe ta nói, ngài không cần vội vã đưa ra quyết định như vậy! Ở đời ai chẳng biết đạo lý nước trong thi không có cá, muốn có thứ mình mong muốn thì phải trả giá. Có mấy người được Huyện Thái gia dễ dàng ưu ái như Tống đại phu, trong khi có những người phải toàn bộ sức lực và lực làm việc còn không được để vào trong mắt. Bây giờ miếng bánh ngọt đã được đạt tới tay ngày rồi vậy mà ngày cũng không thèm quan tâm."
Sư gia nói bằng giọng chán nản cực điểm, ông ta vẫn luôn canh cánh trong lòng việc mà huyện thái gia giao cho, ông ta đã quả quyết nói với Huyện Thái ta là Tống đại phu nhất định sẽ không rời khỏi Huyện Khổ Thuỷ. Đương nhiên Huyện Thái gia không tin còn nói sẵn sàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016192/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.