Bị ánh mắt của Chu Tiêu dán lên người, Tống Tương chỉ do dự một lát rồi nhíu mày, nàng không nhanh không chậm rửa tay sau đó lấy chiếc khăn khô trên kệ lau tay rồi mới bước ra khỏi phòng Hạ Thiên. Hạ Thiên nghe được bên ngoài có động tĩnh, khi quay đầu nhìn sang thì bắt gặp ánh mắt sắc bén của chu tiêu. Nỗi ngạc nhiên trước rắn vẻ và phong thái của chu tiêu. Ánh mắt của chàng tiêu phu cùng phi thường, nếu là người bình thường không thể có một ánh mắt như vậy được. Hạ Thiên lờ mờ cảm nhận được sát ý từ ánh mắt của Chu Tiêu.
Tống Tương vừa bước ra ngoài liền quay lưng lại căn dặn Hạ Thiên vài câu sau đó đóng cửa lại. Chu Tiêu lúc này đã rời khỏi cửa sổ không biết đi về hướng nào, khi Tống Tương bước ra ngoài nhìn dáo dác xung quanh mà không thấy. Gió về đêm thật mát mẻ, dưới ánh trăng nhìn rất rõ những tán lá trong sân bị gió lay động, dưới mặt đất có một mảnh sương bạc trải trên thảm cỏ, làm tăng thêm cảm giác tĩnh mịch của ban đêm. Rất nhanh trước mắt nàng xuất hiện một bóng người, nàng chợt dừng lại nhưng không vội bước qua đó, phía nó một bóng dáng cao lớn lẳng lặng đứng chờ nàng.
"Ngươi."
Đã mấy ngày nay bọn họ không có ngồi lại nói chuyện tử tế với nhau, Chu Tiêu nghe được lời của nàng bèn xoay người lại, tay áo dài che kín bàn tay của hắn. Sau khi từ tiêu cực trở về hắn liền thay y phục thường ngày của hắn tuy là vải bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016187/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.