Đương gia vừa nhìn vừa mắng mỏ Chu Tiêu, mắng chửi mãi cũng thấy nhàm chán giọng của đương gia dần dần hạ thấp xuống, rồi ông ấy tức giận đưa nắm tay lên che mũi ho khan tiếng, sau đó nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch. Ông ta bặm môi quay sang hỏi Chu Tiêu:
"Nói.. nói.. ngươi mau nói xem ta phải làm gì với ngươi bây giờ?"
Chu Tiêu vừa bước tới vừa nói:
"Đương gia tuỳ lý định đoạt, Chu Tiêu không có lấy nửa lời phàn nàn!"
"Hay, hay cho một tên Chu Tiêu, ngươi đúng là một người thông minh đã quăng cho ba cái mớ bòng bong này để ta phải tháo gỡ. Ta cũng không phải là người cậy thế không nói lý. Trong chuyện này ngươi đã biết cái sai của ngươi chưa?"
Chu Tiêu hoàn toàn không có ý định bào chữa:
"Chuyện này là do sai sót của ta."
Tức giận như vừa nãy nữa:
"Tốt rất tốt, dám làm dám nhận. Ta giao nữ nhi tâm can bảo bối của ta để ngươi đưa nó đi làm quen với nơi này. Không ngờ ngươi lại làm việc không đến nơi đến chốn lại giao nó cho một người khác dẫn đường."
Chu Tiêu cúi đầu:
"Là Chu Tiêu đã phụ sự tin tưởng của đương gia."
Đương gia chạm rãi ngồi xuống, mở miệng hỏi nhưng không đúng trọng tâm:
"Y quán Tiêu Tương phải không?"
Chu Tiêu ngẩng đầu nhìn đương gia:
"Đương gia."
"Sao nào? Người đang nhắc nhở ta rằng y quán của người trong lòng ngươi ta không được phép động vào phải không? Quả thật ta cũng rất tò mò về nữ tử đó là người như thế nào mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016186/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.