So với những lần trước thì hôm nay dược liệu thu mua được nhiều hơn rất nhiều, nếu không cần nghỉ ngơi mà liên tục xử lý sơ chế thì cũng phải mất đến hai canh giờ mới xong. Tống Tương hài lòng mỉm cười nhìn số dược liệu chất cao như núi, chờ hắn ta xử lý xong thì trời cũng đã tối, kết quả như vậy là tốt nhất cho cả hai bên.
"Tang! Tang! Tang! Tang! Tang! Tang! Tang! Tang!
Kho dược liệu lúc này chỉ có duy nhất tiếng nghiền dược liệu. Sau khi nhập xong dược liệu, Tống Tương mang dược liệu đã sơ chế đi đến đột nhiên hỏi nam nhân vận y phục dạ hành:
" Này, ngươi định không nói tên của người cho ta biết sao? Thương thế của ngươi phải một thời gian sau mới khỏi trong thời gian này ta không thể cứ gọi ngươi là này nọ được. "
" Hạ Thiên. "
" Cái gì? "
" Tên của ta là Hạ Thiên. "
Nam tử vận y phục dạ hành không ngẩng lên mà mở miệng nói, cánh tay của hắn dùng lực mạnh nên dụng cụ nghiền dược liệu. Dược liệu đang sơ chế có màu xanh lam bắn tung tóe ra xung quanh, trên mu bàn tay của hắn, trên y phục và mạng che mặt lấm tấm vài vết dược liệu bắn lên nhưng dường như hắn không hề quan tâm đến điều này.
Ánh mắt Tống Tương trầm xuống, nàng đoán được phần nào nam nhân tên Hạ Thiên này có rất nhiều bí mật đang che giấu. Và cái tên Hạ Thiên này chưa chắc đã là tên thật của hắn, có lẽ trong mắt Tống Tương lộ quá rõ nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016173/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.