Chương trước
Chương sau
So với những lần trước thì hôm nay dược liệu thu mua được nhiều hơn rất nhiều, nếu không cần nghỉ ngơi mà liên tục xử lý sơ chế thì cũng phải mất đến hai canh giờ mới xong. Tống Tương hài lòng mỉm cười nhìn số dược liệu chất cao như núi, chờ hắn ta xử lý xong thì trời cũng đã tối, kết quả như vậy là tốt nhất cho cả hai bên.
"Tang! Tang! Tang! Tang! Tang! Tang! Tang! Tang!
Kho dược liệu lúc này chỉ có duy nhất tiếng nghiền dược liệu. Sau khi nhập xong dược liệu, Tống Tương mang dược liệu đã sơ chế đi đến đột nhiên hỏi nam nhân vận y phục dạ hành:
" Này, ngươi định không nói tên của người cho ta biết sao? Thương thế của ngươi phải một thời gian sau mới khỏi trong thời gian này ta không thể cứ gọi ngươi là này nọ được. "
" Hạ Thiên. "
" Cái gì? "
" Tên của ta là Hạ Thiên. "
Nam tử vận y phục dạ hành không ngẩng lên mà mở miệng nói, cánh tay của hắn dùng lực mạnh nên dụng cụ nghiền dược liệu. Dược liệu đang sơ chế có màu xanh lam bắn tung tóe ra xung quanh, trên mu bàn tay của hắn, trên y phục và mạng che mặt lấm tấm vài vết dược liệu bắn lên nhưng dường như hắn không hề quan tâm đến điều này.
Ánh mắt Tống Tương trầm xuống, nàng đoán được phần nào nam nhân tên Hạ Thiên này có rất nhiều bí mật đang che giấu. Và cái tên Hạ Thiên này chưa chắc đã là tên thật của hắn, có lẽ trong mắt Tống Tương lộ quá rõ nghi ngờ khiến cho Hạ Thiên phải chau mày, chỉ cần hắn dùng thêm chút lực có thể dễ dàng xử lý như xử lý một con côn trùng nhỏ bé. Hắn ngẩng đầu lên hỏi:
" Không tin ta sao? "
Nói xong hắn lại nhanh chóng cúi đầu xuống tiếp tục chuyên tâm nghiên dược liệu. Tống Tương nhìn thấy điều này cũng chỉ nhún vai bỏ qua, dù sao thì nàng cũng không bận tâm nhiều đến người này. Cứu hắn ta làm việc của nàng còn hắn có khổ riêng mà không muốn nói ra lại là việc của hắn, còn tên gọi là giả hay là thật thì chỉ cái tên để gọi thôi có khác gì gọi Trương Tam Lý Tứ đâu. Nghĩ vậy giống Tống Tương liền yên tâm, nàng tiếp tục công việc cất dược liệu vào kho của mình.
Một số dược liệu được rửa lại bằng nước giếng trong sân, sau đó đem phơi trên giá phơi. Hôm nay trời quang mây tạnh, nắng rất to thời tiết như vậy rất tốt để phơi khô dược liệu, một vài dược liệu thân cỏ thì chỉ cần phơi một nắng như vậy là cất đi được. Còn những dược liệu cây bụi, cây thân gỗ nhỏ phơi một nắng này vẫn chưa khô hẳn sẽ rất dễ bị mốc nên cần phải phơi ba bốn nắng như vậy mới cất đi được.
Bầu trời không một gợn mây, từng tia nắng chiếu rọi xuống, lại phải đứng lâu ngoài trời làm việc khiến cho Tống Tương đổ mồ hôi nhễ nhại. Tuy nắng nóng rất khó chịu nhưng nàng vẫn mong vài ngày tới trời vẫn nắng như vậy nếu mưa xuống thì số liệu này sẽ khó khô được. Tống Tương ở ngoài sân phơi khô dược liệu cả buổi sáng, sau lưng là tiếng Hạ Thiên nghiền thuốc, không ai nói với ai thêm một lời nào cả. Lúc này người làm trông coi phía trước y quán gọi Tống Tương báo cáo phía sảnh trước có người đến khám bệnh. Nàng mau chóng rửa sạch sẽ mặt mũi chân tay rồi đi ra sảnh trước.
Vừa đi đến nơi nàng thấy một thai phụ sắc mặt tái trên mặt không còn một chút huyết sắc nào cả có lẽ là do mất máu quá nhiều bởi vì lông mày và vành mắt bị bầm tím còn tay chân thì bị phù nề nghiêm trọng. Thai phụ này đang ngồi trên ghế với vẻ mặt vô cùng khó chịu. Nói là ngồi chứ quả thật là nàng ta nửa nằm nửa ngồi, hai chân thì chạm đất, có một nam nhân đang ngồi bên cạnh nàng, vẻ mặt vô cùng lo lắng có lẽ đấy là trượng phu của nàng ta. Khi Tống Tương bước ra nam nhân này liền nhận ra nàng, ngay lập tức quay sang nói với Tống Tương đôi mắt còn rơm rớm:
" Tống đại phu, cuối cùng cô nương cũng đến rồi. Cô nương mau cứu nàng dâu của ta đi, nàng ấy chỉ mang hai đứa trẻ thôi sao lại trở thành như thế này? "
Giọng điệu van lơn của nam nhân này thốt lên giống như bắt được cọng rơm cứu mạng.
" Trước tiên để ta bắt mạch đã, thai phụ mang thai được bao lâu rồi? "
Tống Tương vừa ngồi xuống bắt mạch vừa hỏi.

" Tống đại phu ta mang thai được tám tháng rồi sắp đến ngày sinh, đêm qua khi thức dậy đột nhiên nhìn thấy.. "
Đó là việc riêng của phụ nhân, nàng ta thật khó nói ra ở những nơi đông người như thế này. Ngay lập tức Tống Tương hiểu ra điều khó nói của thai phụ bèn lệnh cho những người khác đứng qua một bên sau đó quay lại chờ thai phụ trả lời:
" Tống đại phu, đột nhiên đêm qua ta tỉnh dậy muốn đi tiểu, nhưng ai ngờ.. ai ngờ.. "
Thai phụ sợ hãi run rẩy môi thì mấp máy nói không lên lời.
" Đi tiểu ra máu sao? "
Tống Tương nhìn thai phụ không chớp mắt và hỏi bằng giọng điệu quả quyết chắc chắn. Thai phụ sau một hồi run rẩy đành phải gật đầu xác nhận. Hành động nhẹ tựa hồng mao như vậy sao đối với nàng ta lại khó khăn đến vậy. Quả thật điều này đâu có phải cái gì đáng xấu hổ, phụ nhân nào sinh con đều không phải gặp loại chuyện này. Tống Tương đoán được thai phụ này có chuyện vợ chồng khó nói nên mới ngập ngừng như vậy. Tống Tương thì ngược lại, khi khám bệnh thì không có chuyện lảng tránh những vấn đề tế nhị, nàng nghiêm mặt hỏi:
" Ngươi mau thành thật nói cho ta biết đêm qua hai mấy ngày trước phu thê các ngươi có phát sinh quan hệ không? "
Tống Tương không hề kiêng kỵ mà thẳng thừng hỏi, đối với bệnh tật nếu như không hỏi han rõ ràng thì người bệnh sẽ phải gánh chịu mọi hậu quả, hơn nữa không phải bệnh nào cũng có cơ hội gánh chịu hậu quả là khỏi. Có biết bao nhiêu người bị bệnh nan y, khi tìm đến đại phu thì cũng đã quá muộn rồi.
" Ta.. chúng ta.. "
Thai phụ sắc mặt vốn dĩ tái nhợt lúc này lại vì câu hỏi quá thẳng thắn của Tống Tương mà khuôn mặt đỏ bừng như gấc chín. Thai phụ lúc này giống hệt như hài tử làm sai chuyện, tay nắm chặt gấu áo còn đầu cúi gằm xuống không dám ngẩng lên nhìn Tống Tương nói.
" Là lỗi của ta, không trách trượng phu của ta được, ta thấy chàng luôn phải kìm nén nên không nỡ. Bình thường trong trường hợp như thế này nam nhân luôn đến thanh lâu tìm nữ nhân để giải quyết, nhưng trượng phu của ta vì ta mà cố nín nhịn cả tháng trời, ta thật sự rất cảm động. Ta thấy chàng khó chịu, trong lòng ta cũng vô cùng khó chịu nên đêm qua ta đã.. hơn nữa lại có phần hơi quá đà vì vậy.. vì vậy.. "
Thai phụ lý nhí nói, giọng nhỏ dần, nhỏ dần rồi dừng hẳn. Đôi mắt và lông mi của Tống Tương giống như được phủ một tầng sương mù lạnh lẽo:
" Chuyện này thật ngớ ngẩn, nếu trượng phu của ngươi thật sự vì ngươi hắn ta thừa sức chịu đựng được chuyện này suốt cả thời gian thai nghén sinh nở chứ đừng nói là không thể chịu đựng được khi mới chỉ hơn một tháng. Còn ngươi cũng thật hồ đồ sao không nghĩ cho hài tử trong bụng của ngươi? "
Tống Tương không thích nam nhân vô trách nhiệm chỉ dẻo miệng nói lời quan tâm tới thê tử. Nàng thở dài rồi hỏi tiếp:
" Ngươi bị chảy máu nhiều không? Bắt đầu chảy khi nào? Bây giờ còn chảy nữa không? "
Thai phụ vẫn đỏ mặt, lần lượt trả lời từng câu một:
" Tối qua ta bị chảy máu hai lần, ban đầu do sợ hãi ta không ngủ được sau đó chóng mặt liền ngất xỉu đi, trong lúc ngất xỉu ta cũng không biết chảy bao nhiêu lần nữa, chỉ biết rằng sáng nay khi tỉnh dậy thì được trượng phu đánh thức và đưa đến đây khám bệnh. Chúng ta cũng nghe nói y thuật của Tống đại phu cao minh nên đến đây van cầu ngài cứu lấy ta, cứu lấy hài tử của ta. "

Tống Tương vốn đang suy nghĩ cách điều trị, sau khi nghe thai phụ nói xong thì giọng điệu lạnh nhạt nói:
" Bây giờ ngươi mới nhớ đến an nguy của hài tử sao? "
Thai phụ bị Tống Tương quở trách không dám ngẩng đầu cũng không dám phản bác lại.
" Khi ngươi mang thai đại phu nhất định sẽ căn dặn ngươi luôn phải cẩn thận cho đến khi chuyển dạ. "
Tống Tương vẫn chưa chịu buông tha nàng ta, đầu của thai phụ dường như cúi sát xuống bằng với mặt bàn.
" Được rồi, được rồi, ngươi cũng không cần quá lo lắng vấn đề này cũng không có gì to tát cả. "
Tống Tương vừa dứt lời, thai phụ ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tống Tương, trong lòng thai phụ vô cùng kích động đang định thốt ra lời cảm tạ thì lại được Tống Tương dội thêm cho một gáo nước lạnh:
" Nhưng nếu phu thê các ngươi còn tiếp tục cẩu thả nữa thì ta cũng không thể đảm bảo sẽ cứu được đứa bé, nghiêm trọng hơn nữa là ngay cả ngươi cùng nhi tử của ngươi cũng mất mạng. "
Nét mặt thai phụ đang căng thẳng bỗng trở nên vui mừng nàng ta rất muốn nắm lấy tay Tống Tương nhưng do thân thể nặng nề đã níu giữ nàng ta lại, nàng ta đặt hai tay lên bàn nhìn Tống Tương kích động hỏi:
" Tống đại phu, ngài nói rằng ta mang thai nhi tử? "
Tống Tương nhíu mày:
" Cái gì? Ngươi không biết? "
Đại phu ở đây thông thường sẽ nhìn ra thai nhi là trai hay hay gái khi thai phụ mang thai được hai hoặc ba tháng, nhưng nhìn dáng vẻ thích động của thai phụ này không phải là giả tạo.
" Trước đây có một lão đại phu bắt mạch cho ta và nói rằng trong bụng ta là nữ nhi, từ trước đến giờ ta luôn nghĩ là con gái, nhưng ai ngờ.. "
Thai phụ nói không lên lời vì quá đỗi vui mừng. Sắc mặt Tống Tương vẫn bình thản như nước, nàng không hề quan tâm trai hay gái nhưng nàng biết được cổ đại là chế độ phụ hệ luôn coi trọng sản nghiệp, nhất là những càng nơi nghèo nàn lạc hậu thì càng quan tâm đến vấn đề này hơn.
Tống Tương cũng không có thời gian và hơi sức đâu mà đi ngược lại cái tư tưởng đã ăn sâu vào tiềm thức mỗi người trong cái chế độ xã hội này rồi. Mọi thứ đều có quy luật riêng của nó, quan niệm này chưa hẳn đã đúng nhưng cũng không hẳn là sai, sử sách chỉ cho rằng đó là nhu cầu về sản xuất và năng xuất lao động.
" Thật sự phải cảm tạ Tống đại phu rất nhiều!"
Đôi phu phụ này lấy thuốc xong vẫn liên tục nói lời cảm tạ Tống Tương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.