Ở một nơi khác, trong thư phòng uy nghiêm của huyện thái gia cũng bị mất trong tay của mỹ nhân, mỹ nhân uốn éo như rắn khiến Huyện Thái gia mất hứng mà đẩy mỹ nhân ra. Huyện gia vẫn không nghiêm túc làm việc mà còn vô cùng thích thú trêu chọc chim. Sư gia trong lòng khó chịu nhưng hắn vẫn nghiêm túc đứng đợi ở cửa, trên tay Huyện Thái gia đang chạm vào lồng chim bằng vàng, đĩa đựng thức ăn cho chim được làm bằng bạc, một con chim bói cá màu xanh ngọc với chiếc mỏ màu vàng trông rất tinh tế.
"Chiu chiu!"
"Chiu chiu!"
Đây không phải là giọng của con chim bói cá mà là giọng của huyện thái gia bắt chước giọng chim. Sư gia nghe thấy tức giận đỏ mắt nhưng vẫn cắm đầu đi tới cắt ngang cảnh đó. Ngay khi huyện thái gia nhìn thấy sư gia liền biết có chuyện thì hắn mới đến đây:
"Nói đi, chuyện thế nào rồi?"
Huyện Thái gia chỉ liếc sư gia một cái rồi rời mắt đi đến chỗ con chim bói cá của mình và tiếp tục trêu trọc nó. Sư gia cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, không ngờ ánh mắt Huyện Thái gia dành cho con chim bói cá còn tốt hơn so với chính mình. Hắn làm trâu ngựa bận rộn bấy nhiêu năm nay phục vụ cho nha môn, trong mắt huyện thái gia mà lại không bằng cả một con chim mới mua chưa được mấy ngày. Ngay lúc này trong lòng hắn dậy sóng, sớm đã lạnh tâm với vị huyện thái gia này rồi, cuộc đời hắn bi đát biết bao nhiêu.
"Hử."
Huyện Thái gia hồi lâu không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016172/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.