Chương trước
Chương sau
Mặt trời đã lên cao bằng con sào, Chu Tiêu và Tống Tương đang đứng ở cửa y quán chăm chú nhìn về phương hướng nhà trọ Bằng Hữu cùng với sắc mặt lãnh đạm.
"Xem ra tiểu gia hỏa kia lại đến muộn rồi."
Chu Tiêu ngẩng đầu nhìn trời, rồi lại nhìn đường lớn vắng vẻ, chậm rãi buông lời. Tống Tương khẽ thở dài, trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
"Tối hôm qua trước khi ra về ta đã đặc biệt căn dặn hắn, vậy mà giờ này vẫn còn chưa có vác mặt đến. Không nghĩ hắn lại vô dụng như vậy."
Cận Tư Nguyệt đứng ở cửa, nhìn Tống Tương đang nhìn ra phố thấp thỏm không yên, lại nhìn đến đệ đệ đang thong dong đứng bên cạnh mà không khỏi nhíu mày:
"Viễn nhi, đệ làm thế này là không ổn đâu dù sao thì bọn họ cũng đang chờ đệ đấy!"
Đôi mắt Cận Tư Viễn chưa từng rời khỏi cửa y quán thản nhiên xua tay nói:
"Kệ cho bọn họ chờ thêm lát nữa, ai bảo lần trước bọn họ tha lôi đệ đi đến tận nơi thâm sơn cùng cốc."
Vừa dứt lời thì trên vai Cận Tư Viễn có bàn tay vỗ xuống. Hắn cho rằng là tỷ tỷ làm việc đó nên không quá quan tâm, thản nhiên vừa nói vừa xoay người lại:
"Tỷ đừng lo lắng, đệ có cách.."
Chưa kịp nói hết câu, Cận Tư Viễn đã hóa đá ngay tại chỗ. Hắn kinh ngạc nhìn Tống Tương và Chu Tiêu trước mặt, hai mắt trợn tròn. Một lúc lâu sau mới phản ứng lại, Cận Tư Viễn mới trấn tĩnh lại:
"Sao các ngươi lại ở đây?"
Nói xong, Cận Tư Viễn quay lại phía sau nhìn về cửa y quán lắp bắp nói:
"Hai người các ngươi đến đây bằng cách nào, rõ ràng ban nãy ta còn thấy các ngươi ở kia sao giờ.."
Khoé miệng Chu Tiêu khẽ cong lên, rồi trở lại bình thường như chưa từng cử động:
"Ngay khi ngươi lên tiếng chúng ta đã nghe thấy."
Cận Tư Viễn không tin trong lòng đầy nghi hoặc hỏi:
"Các ngươi nói đùa cái gì vậy? Làm sao có thể nghe thấy ta nói ở khoảng cách xa như vậy."
"Ngươi đang trách chúng ta lần trước lạc đường khiến ngươi phải đi lòng vòng?"
Tống Tương hai tay ôm trước ngực, nhìn Cận Tư Viễn lạnh lùng nói. Cận Tư Viễn chưa kịp nói thêm thì Tống Tương đã đi đến bên cạnh và túm lấy cổ áo hắn.
"Nhanh đi thôi, muộn rồi."
Cận Tư Viễn dùng hết sức thoát khỏi đôi tay của Tống Tương, chạy đến bên cạnh Cận Tư Nguyệt.
"Nhất định phải mang theo hai người bọn họ."
Tống Tương do dự một hồi, dù sao lần này bọn họ đi có thể gặp nguy hiểm, nếu mang theo cả hai tiểu cô nương không biết võ công, đương nhiên bất tiện. Nếu không có Cận Tư Viễn thì bọn họ không thể tìm được Lưu lão đại phu, thì chắc chắn bọn họ sẽ không đưa theo Cận Tư Viễn cùng đi. Cận Tư Viễn nhìn sâu vào trong mắt Tống Tương, nhưng không thể nhìn ra suy nghĩ của nàng.
"Ta chỉ có yêu cầu này, để bọn họ thân nữ tử yếu mềm ở nhà ta không yên tâm."
Cận Tư Viễn nhìn ra được trong cái tiểu trấn này còn có Triệu Nghi Thanh luôn nhòm ngó tỷ tỷ, nên hắn không thể để tỷ tỷ lại trong trấn được. Cận Tư Nguyệt là người thông minh nàng ta tự nhiên nhìn ra sự bối rối trong mắt Tống Tương. Nàng kéo góc quần áo của Cận Tư Viễn lại nói:
"Viễn nhi, nếu hai chúng ta không ra khỏi cửa chỉ ở trong nhà, tự nhiên sẽ không có vấn đề gì."
"Không được, ta chỉ yên tâm khi hai người ở trước mắt ta mà thôi."
Cận Tư Viễn không chịu buông tay, lắc đầu nguầy nguậy. Nhìn thấy bộ dạng không lên cơm cháo gì của Cận Tư Viễn, Tống Tương chỉ đành bất lực thở dài:
"Được rồi, bây giờ chúng ta phải nhanh lên được không?"

Được sự đồng ý của Tống Tương, sắc mặt của Cận Tư Viễn đang u ám ngay lập tức tươi tỉnh hẳn lên. Tống Tương và Chu Tiêu tối hôm qua đã tìm hiểu kỹ đường phải đi lần này rồi, nên chắc chắn sẽ không phát sinh vấn đề gì lớn.
Trấn Thanh Sơn xa hơn một chút so với thôn Y Thủy vậy nên đi đường mất nhiều thời gian hơn. Suốt chặng đường hết đi thuyền rồi đến xe ngựa, khiến ai cũng mệt mỏi đầu óc choáng váng. Tống Tương thoáng lướt qua Cận Tư Nguyệt thấy mồ hôi rịn trên trán, rồi thoáng liếc nhìn vết thương của nàng ta.
"Tiểu Nguyệt cô nương trên xe không có người ngoài, cô nương cũng nên tháo khăn che mặt xuống, cả ngày cứ mang khăn như vậy sẽ không tốt cho miệng vết thương."
Nghe vậy, Cận Tư Viễn kéo khăn che trên mặt Cận Tư Nguyệt xuống:
"Tỷ tỷ phải nghe lời đại phu, đây không phải là lời tỷ tỷ đã từng nói với đệ khi còn nhỏ sao?"
Sức khỏe của Cận Tư Viễn khi còn nhỏ không được tốt lắm, vì vậy gia gia phải sắc thuốc cho hắn uống hàng ngày. Cứ mỗi lần phải uống thuốc Cận Tư Nguyệt lại phải một phen dày công thuyết phục hắn. Cận Tư Nguyệt không ngờ Cận Tư Viễn trực tiếp ra tay, vào lúc tấm màn bị kéo xuống nàng theo phản xạ che mặt mình lại:
"Viễn nhi, mau trả lại khăn cho tỷ nếu không sẽ dọa sợ người khác."
Chưa cần Cận Tư Viễn lên tiếng, giọng nói của Tống Tương vang lên, từng câu từng từ vang vọng vào tai Cận Tư Nguyệt như tiếp thêm tinh thần cho nàng ta.
"Kỳ thực, ở đây không có ai sợ ngươi cả, là chính ngươi sợ hãi chính mình, ngươi phải học được cách vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân."
Tống Tương không thích người tự ti, nàng rất thích đôi mắt trong veo sáng ngời của Cận Tư Nguyệt. Nàng không muốn một tiểu cô nương hoạt bát chỉ vì khiếm khuyết bên ngoài mà trở lên thu mình như vậy. Tống Tương nói xong, Cận Tư Viễn vô cùng vui mừng vì hắn đã tìm ra đồng minh của mình và càng tự tin khuyên nhủ tỷ tỷ:
"Trong mắt đệ thì tỷ tỷ tốt nhất nên tỷ tỷ không cần phải đeo mạng che mặt cả ngày."
Cận Tư Nguyệt cảm nhận được sự quan tâm của mọi người, trong lòng rất cảm động và ấm áp, có lẽ là do nàng để tâm quá nhiều. Nàng từ từ buông tay, động tác tuy chậm chạp nhưng lại rất rõ ràng. Cận Tư Viễn ngồi cạnh tỷ tỷ mỉm cười khi thấy tỷ ấy đã dần trút bỏ những gánh nặng trong lòng. Cận Tư Nguyệt cẩn thận đặt tay xuống thì chợt dừng tay lại:
"Vẫn không làm được."
Nghĩ đến gia gia luôn phiền muộn với những vết sẹo trên mặt nàng, nhớ lại dáng vẻ của cha mẹ mình đã từng thấy rồi bị lu mờ đi trong trí nhớ của nàng cuối cùng Cận Tư Nguyệt vẫn không buông bỏ được tâm ma của mình.
Cận Tư Viễn nhìn thấy tỷ tỷ như thế này, trong lòng càng khó chịu hắn tự trách mình vì đã không đưa tỷ tỷ ra ngoài sớm hơn. Nếu họ rời khỏi Đức Nhân đường sớm một chút có khi nào tỷ tỷ sẽ vui vẻ hơn bây giờ không? Nhìn nàng ta như vậy, Tống Tương chỉ có thể bất lực thở dài trong lòng, không biết tiểu cô nương trước mặt đã phải trải qua chuyện gì mà sao lại nhát gan như vậy chưa lâm trận đã đầu hàng.
Hai người bọn họ đều bước chân ra từ Cận gia, Cận Tư Viễn thì nhanh nhẹn hoạt bát còn Cận Tư Nguyệt thì lại khác biệt nhau như vậy. Nghĩ đến đây Tống Tương chợt nhớ ra từ trước đến giờ Đức Nhân đường chưa từng nghe nói có vị tiểu thư nào.
Ngay cả người như Triệu Nghi Thanh lâu như vậy cũng không có tra ra thân phận của tiểu Nguyệt cô nương. Giống như thể tiểu cô nương này không hề tồn tại. Nghĩ vậy Tống Tương nhìn tiểu cô nương trước mắt càng nhiều thêm nghi ngờ mà không có lời giải đáp. Cận Tư Nguyệt ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Tống Tương khiến Tống Tương thấy bối rối, phút bối rối qua đi nàng bình tĩnh nói:
"Tiểu Nguyệt cô nương nếu không muốn cởi mạng che mặt ra thì để ta thay băng cho cô nương vậy."
"Đa tạ Tống đại phu."
Cận Tư Nguyệt nhìn Tống Tương và lặng lẽ gật đầu nhỏ giọng đáp lại. Đối với Tống Tương việc thay băng là một việc hết sức đơn giản, nàng ra tay một cách nhanh gọn lưu loát. Trong nháy mắt khuôn mặt của Cận Tư Nguyệt được thay băng xong xuôi. Cận Tư Nguyệt lấy chiếc mạng che mặt cẩn thận kéo lên, chiếc mạng che này đã đồng hành cùng nàng đã nhiều năm rồi.
"Phía trước là trấn Thanh Sơn, chúng ta đi đâu trước?"
Chu Tiêu vén rèm xe nhìn vào bên trong thận trọng hỏi Tống Tương, nàng suy nghĩ một chút rồi trả lời:
"Trước tiên chúng ta tìm một nhà trọ đã đi cả ngày đường rồi rất mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức."
Dọc theo đường đi, Tống Tương đều đang xâu chuỗi lại chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, nếu có người đứng sau Lưu lão dược sư chỉ điểm vậy mục đích của người đó là gì? Về đến nhà trọ, Tống Tương và mọi người mới nghỉ ngơi một chút đang chuẩn bị đi ra ngoài thì Cận Tư Viễn cản lại:
"Chờ một chút, người nên đến vẫn chưa tới."
Tống Tương cùng những người khác đã đứng dậy, nhưng Cận Tư Viễn vẫn thong dong uống trà. Tống Tương nhướng mày:
"Ngươi làm sao vậy?"
"Khi nào thì người đó đến tự nhiên sẽ rõ ràng."
Cận Tư Viễn nhìn Tống Tương khẽ hừ lạnh rồi tiếp tục nói:

"Ta đã cho người đi theo nam tử trung niên lần trước ở nhà Lưu lão dược sư chờ thêm một lát nữa người đó sẽ đến tìm chúng ta."
Tống Tương sửng sốt, sau đó khóe miệng khẽ co giật.
"Không nghĩ ngươi còn có chiêu này."
Cận Tư Viễn nhìn Tống Tương vênh mặt tự đắc:
"Đúng là, ngươi làm sao có thể tưởng tượng được tài trí của bổn thiếu gia ta chứ?"
Chờ khoảng một khắc thì có một tiểu ca người không cao lớn mấy nhanh nhẹn ngó trước ngó sau lách qua cửa bước vào.
"Ở đây không có người ngoài ngươi không cần phải lén lút như vậy?"
Người này nhìn Cận Tư Viễn cười cười, có phần ngại ngùng. Cận Tư Viễn khôi phục lại vẻ nghiêm túc, trong mắt hiện lên tia lạnh lùng:
"Việc ta giao cho ngươi, ngươi điều tra đến đâu rồi?"
Vị tiểu ca khẽ thở dài rồi trả lời:
"Thiếu gia, ta đã đi theo nam tử trung niên, kể từ khi lấy được số tiền thiếu gia đưa, hai ngày qua hắn ta ở lì trong nhà, không đi đâu chứ đừng có thể là gặp ai."
"Ngươi nói hắn ta không gặp ai?"
Cận Tư Viễn không thể tin nổi với tính tham lam của nam tử trung niên, nếu hắn ta biết có người đang tìm nhi tử của Lưu dược sư không phải sẽ dùng việc đó để đòi thêm một khoản tiền nữa. Tống Tương cũng khó tin bèn lên tiếng hỏi thêm:
"Vậy có người nào đến tìm hắn không?"
Vị tiểu ca lắc đầu:
"Mấy ngày nay ta đều canh trước cửa nhà họ, cũng không thấy bất cứ ai."
Nói xong, em trai đột nhiên nhớ ra rồi reo lên:
"Đúng rồi, có một tiều phu đến nhà họ. Có vẻ như là đến từ thôn Y Thuỷ."
"Thôn Y Thuỷ?"
Tống Tương buột miệng hỏi, tiều phu thôn Y Thuỷ, không lẽ lại trùng hợp vậy sao? Vị tiểu ca nhìn Tống Tương nghiêm túc gật đầu:
"Đúng vậy, ta rất chắc chắn, ta đã nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ bên trong."
Chu Tiêu khẽ lẩm bẩm khi nghe những lời này:
"Thật sự chỉ là trùng hợp, hay là ai đó cố tình sắp xếp như vậy?"
Cận Tư Viễn biết rằng mình không thể hỏi thêm được gì ở người này nên đã cho hắn ta lui ra. Rồi quay sang nhìn Tống Tương và Chu Tiêu nghiêm nghị hỏi:
"Các ngươi phát hiện ra điều gì sao?"
"Lúc ở bên ngoài thôn Y Thủy ta cũng gặp được một tiều phu. Ngươi thử nói xem việc này có trùng hợp không?"
Cận Tư Viễn không hiểu ý của Tống Tương bèn nói
"Thôn Y Thủy không thể chỉ có một tiều phu được."
"Ta hy vọng là như vậy."
Tống Tương cau mày và khẽ nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.