Trong căn phòng yên tĩnh, Tống Tương chăm chú nhìn khuôn mặt của Cận Tư Nguyệt, còn Cận Tư Nguyệt thì hồi hộp đến nỗi hơi thở cũng trở lên dồn dập khi ngửi thấy mùi thịt thối phía dưới. Y thuật của thời đại này chưa phát triển đủ để xử lý miệng vết sẹo của Cận Tư Nguyệt, vết sẹo này từ khi nàng sinh ra đã có rồi khoảng thời gian dài như vậy không được xử lý triệt để mới khiến sẹo này càng trở lên đáng sợ. Nhìn thấy bàn tay thoăn thoắt lên xuống của Tống Tương, Cận Tư Nguyệt sớm đã bị dọa cho tái mặt rồi, Cận Tư Viễn và tiểu Cầm đứng ngay cạnh không khỏi lo lắng.
"Tống đại phu, cô đang làm cái gì vậy?"
Tiểu Cầm không thể chịu đựng được nữa lên tiếng hỏi, cho dù là trị bệnh thì cũng không cần dùng dao rạch lên vết thương như vậy, nàng ta chưa từng thấy cách làm này bao giờ. Mặc dù rất tin tưởng vào y thuật của Tống Tương, nhưng trong tình huống này nàng ta yên tâm không nổi.
Điều kiện ở đây không tốt lắm, tuy rằng Tống Tương đã cố gắng hết sức để khử trùng, nhưng không có gì có thể đảm bảo rằng khả năng nhiễm trùng không xảy ra. Mặc cho lời nói của tiểu Cầm văng vẳng bên tai, Tống Tương chưa từng ngừng động tác trên tay. Trong điều trị thời gian chính là sinh mệnh, nếu Cận Tư Nguyệt vì sự chậm trễ của nàng mà bị nhiễm trùng thì nàng không thoát khỏi trách nhiệm. Cận Tư Viễn nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tống Tương thì kéo tiểu Cầm sang một bên.
"Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016143/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.