Khi trở về y quán, Lý thị và Tống Hoa đã đi ngủ, chỉ còn đèn trong phòng nàng và Chu Tiêu còn thắp sáng. Đêm đã khuya nàng rón rén đi về phòng của mình vì sợ gây ra động tĩnh lớn sẽ đánh thức người nhà.
Vào phòng nhìn thấy Chu Tiêu đã nằm nghỉ, nàng nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hắn, vì vậy đã nhẹ nhàng xoay người bước ra ngoài. Tống Tương lo lắng một khi nàng về giường của mình sẽ đánh động Chu Tiêu thức giấc.
"Quay lại."
Tống Tương định đi ra ngoài thì giọng nói của Chu Tiêu nhàn nhạt vang lên phía sau nàng khiến cả người nàng run lên. Nàng quay lại liếc nhìn Chu Tiêu hỏi:
"Sao giờ này vẫn còn chưa ngủ?"
Bình thường giờ này Chu Tiêu đã ngủ rồi sao hôm nay hắn vẫn còn thức chứ? Chu Tiêu đang nằm liền ngồi bật dậy:
"Nàng sao lại về muộn vậy? Ta lo lắng nàng xảy ra chuyện nên chưa có ngủ!"
"Nếu thật sự có chuyện xảy ra với ta, thì người ở đây cũng không thể biết được."
Tống Tương nhìn Chu Tiêu cười cười thản nhiên nói. Chu Tiêu nghe thấy nàng nói xong thì trong lòng liền mất hứng:
"Nàng làm sao biết được ta không đi tìm nàng. Khi nào cùng các đại phu khác bàn bạc cách chữa trị trong phòng, nếu ta vào được sao phải quay về chứ?"
Thật ra những gì Tống Tương nói không có ý gì cả, chỉ là muốn Chu Tiêu không phải quá lo lắng cho nàng. Biểu hiện lúc này của hắn cho thấy hắn đã hiểu nhầm ý của nàng. Khi nghe đến việc Chu Tiêu có đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016120/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.