Đang ngồi trước mặt Tống Tương còn có cả những khuôn mặt quen thuộc, Tuấn nhi ngây thơ nhìn Tống Tương trong mắt hiện lên sự vui mừng:
"Tống Tương tỷ tỷ, đệ không còn thấy khó chịu nữa rồi."
Sự việc ngày hôm nay xảy ra khiến Tống Tương cảm thấy trong chuyện này không đơn giản một chút nào cả. Nàng tập hợp những bệnh nhân còn lại vào một chỗ để nghiêm túc hỏi về tình hình của bọn họ:
"Các người từ tối hôm qua đã bắt đầu thấy không thoải mái sao?"
Tuấn nhi trầm ngâm một lát, sau đó cậu bé cẩn thận thuật lại sự việc mà cậu bé trải qua lúc tối:
"Hôm qua đột nhiên để thấy đau bụng, sau khi trở về còn đau khắp cả người, cho đến nửa đêm thì đau cả đầu."
Tuấn Nhi nói xong những người khác cũng gật đầu nói tình trạng bọn họ tương tự như Tuấn nhi. Chu Tiêu ngồi nghe cũng cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, cảm thấy có kẻ nào đó đã cố tình gây ra chuyện này.
"Vậy các người có khi nào ăn phải những thứ như rau rừng hoặc quả dại hay không?"
Chu Tiêu nghĩ đến một số khả năng có thể xảy ra, và chọn ra đều có khả năng nhất để hỏi.
"Thời gian này rau dại không nhiều chúng ta tự trồng rau tất nhiên là không thể ăn giống nhau được."
Một bà cụ thều thào lên tiếng trả lời Chu Tiêu. Nếu không do thức ăn mà bọn họ lại chưa từng đến cùng một nơi, vậy bệnh ở đâu mà ra? "
" Tỷ tỷ mau uống chút nước đi. "
Loading...
Khi Tống Tương đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016108/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.