Đang ngồi trước mặt Tống Tương còn có cả những khuôn mặt quen thuộc, Tuấn nhi ngây thơ nhìn Tống Tương trong mắt hiện lên sự vui mừng: "Tống Tương tỷ tỷ, đệ không còn thấy khó chịu nữa rồi." Sự việc ngày hôm nay xảy ra khiến Tống Tương cảm thấy trong chuyện này không đơn giản một chút nào cả. Nàng tập hợp những bệnh nhân còn lại vào một chỗ để nghiêm túc hỏi về tình hình của bọn họ: "Các người từ tối hôm qua đã bắt đầu thấy không thoải mái sao?" Tuấn nhi trầm ngâm một lát, sau đó cậu bé cẩn thận thuật lại sự việc mà cậu bé trải qua lúc tối: "Hôm qua đột nhiên để thấy đau bụng, sau khi trở về còn đau khắp cả người, cho đến nửa đêm thì đau cả đầu." Tuấn Nhi nói xong những người khác cũng gật đầu nói tình trạng bọn họ tương tự như Tuấn nhi. Chu Tiêu ngồi nghe cũng cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, cảm thấy có kẻ nào đó đã cố tình gây ra chuyện này. "Vậy các người có khi nào ăn phải những thứ như rau rừng hoặc quả dại hay không?" Chu Tiêu nghĩ đến một số khả năng có thể xảy ra, và chọn ra đều có khả năng nhất để hỏi. "Thời gian này rau dại không nhiều chúng ta tự trồng rau tất nhiên là không thể ăn giống nhau được." Một bà cụ thều thào lên tiếng trả lời Chu Tiêu. Nếu không do thức ăn mà bọn họ lại chưa từng đến cùng một nơi, vậy bệnh ở đâu mà ra? " " Tỷ tỷ mau uống chút nước đi. " Loading... Khi Tống Tương đang suy nghĩ nguồn bệnh bắt đầu từ đâu thì Tống Hoa bưng chén nước đến đưa cho nàng. Lúc bưng chén nước trên tay trong đầu là Tống Tương chợt lóe lên ý nghĩ. Nàng đặt chén sang một bên nhìn chằm chằm những người bệnh đang ngồi trước mặt nàng hỏi: " Vậy các người lấy nước ở đâu để ăn uống? " Có bốn cái giếng ở thị trấn nhỏ này phân bố đều ở bốn hướng đông Tây Nam Bắc. Bình thường họ đều đến giếng nước gần nhà họ nhất để lấy nước. " Nhà ta lấy nước ở giếng phía Bắc Đầu phố. " " Nhà ta cũng vậy. " " Nhà ta cũng vậy. " Tất cả người bệnh đều trả lời giống nhau, Tống Tương thấy trong chuyện ngày hôm nay không thể tách khỏi việc dùng nước ở giếng phía Bắc ăn uống. Chu Tiêu nghe cuộc đối thoại của Tống Tương và những người bệnh thì hiểu ra ý của nàng, hai người nhìn nhau cười không ai nói với nhau thêm lời nào nữa. Thời gian từng chút từng chút một trôi qua tình trạng của người bệnh đã giảm nhiều, bọn họ cũng không còn ở lại quán của Tống Tương nữa. Lúc này y quán mới yên tĩnh trở lại, Tống Tương và Chu Tiêu mới có thời gian bàn bạc về chuyện xảy ra ngày hôm nay: " Nàng có nghĩ chuyện hôm nay có liên quan đến nước uống không? " Chu Tiêu nhíu mày, mở miệng chậm rãi hỏi. Tống Tương nghiêm túc gật đầu trả lời: " Bọn họ đồng thời bị bệnh, điểm chung duy nhất chính là lý cùng lấy nước ở giếng phía Bắc của trấn, điều này thật đáng ngờ. " Ngoài vấn đề đến từ nguồn nước, Tống Tương thực sự không nghĩ được ra lý do nào khác. Chu Tiêu cũng không nói gì nữa, hắn cho rằng việc phán đoán tùy tiện, không có căn cứ như vậy e rằng không phải là chuyện gì tốt: " Hôm nay khi khám bệnh cho mọi người nàng có phát hiện được gì không? " Hôm nay là lần đầu tiên Chu Tiêu nhìn thấy chuyện lạ như vậy, bệnh tình không có gì nghiêm trọng nhưng lại hành hạ người bệnh đến khốn khổ. Nói đến đây, vẻ mặt của Tống Tương lộ ra tia nghi hoặc: " Đây cũng là điều ta thấy khó hiểu nhất. Ta đã kiểm tra cẩn thận từng người bệnh một, mạch tượng của bọn họ không khác nhiều so với lúc bình thường. " Phương thuốc mà tài nguyên không gian đưa đến đều là thuốc bồi bổ sức khỏe và giảm đau chứ không đưa ra được nguyên nhân chính xác. Đây cũng là điểm khiến nàng thấy kỳ lạ, theo như lẽ thường thì tài nguyên không gian gần như có toàn bộ y thư từ cổ đại đến hiện đại nên không thể không biết những bệnh trạng kiểu lạ như vậy. Có lẽ hôm nay là ngoại lệ, khi Tống Tương dùng tài nguyên không gian thì không tìm ra là bệnh gì nên làm cũng không đưa ra được suy đoán chính xác nhất. Ngón tay mảnh dẻ của Chu Tiêu gõ lên nhẹ lên hai lần lên mặt bàn rồi nói: " Thay vì ngồi đây đoán già đoán non, sao chúng ta không đi đến phía giếng nước Bắc một chuyến để tìm hiểu. " Đây cũng là điều mà Tống Tương nghĩ đến, nàng liền gật đầu đồng ý. Hai người bọn họ đi đến giếng nước phía Bắc của Trấn thì đã thấy giếng bị quan binh phong tỏa. Có vẻ như quan phủ đã phát hiện ra nguồn nước ở giếng này có vấn đề. Tống Tương không chút sợ hãi, đường đường chính chính đi tới chỗ quan binh nói: " Đại ca, chúng tôi muốn lấy một chút nước ở đây về có được không? " " Nước trong giếng này không uống được, các người mau đến chỗ khác lấy. " Ngay khi Tống Tương vừa nói xong thì bị quan binh quát tháo không kiêng nể. Dĩ nhiên không thể vì mấy lời quát mắng này mà nàng dễ dàng từ bỏ như vậy được: " Đại ca, chúng ta chỉ muốn lấy một chút nước để trở về nghiên cứu xem sao, xin hãy để cho chúng ta thông qua có được không? " " Ta đã nói rồi, nếu các ngươi không rời khỏi đây đừng trách chúng ta bắt các người đưa đến nhà môn. " Một vị đại ca trong nhóm quan binh có lòng tốt lên tiếng nhắc nhở nhưng cũng không vì Tống Tương nài nỉ mà cho phép nàng vào đấy lấy nước nước trong giếng. Tống Tương khi bị từ chối thẳng thừng như vậy thì thấy rất mất mặt phía sau vẫn có vài người đang đứng xem náo nhiệt, nên nàng không thể làm quá được. " Đây không phải là Tống Tương sao? Hôm nay không biết đã đưa thuốc gì cho mọi người uống, đợi một lúc lâu bệnh trạng không thuyên giảm vậy mà vẫn có thể xòe tay ra thu tiền được chứ! " Chỉ cần có một người đưa ra một chủ đề là đám đông lại ào ào bàn tán theo: " Cũng thật là, dùng cách đó để lừa lấy tiền mà không thấy cắn rứt lương tâm sao? " " Các ngươi còn dám tới đây? Chưa biết chừng chính các ngươi là người đã thả những thứ không sạch sẽ vào giếng khiến mọi người ăn uống phải liền sinh bệnh. " Tống Tương nghe đám đông người một câu ta một câu vu oan cho nàng khiến nàng khó chịu vô cùng. Hai tay dưới ống tay áo nắm chặt lại khiến nếu không có Chu Tiêu giữ lại có lẽ lúc này nàng đã ra tay đánh người rồi. Trước tình hình hỗn loạn này Chu Tiêu vẫn rất bình tĩnh quan sát rồi nói: " Các người nói gì đều phải có chứng cứ, nếu không sẽ bị xét vào tội vu khống. Hôm nay thuốc Tống đại phu đều có tác dụng, những người bệnh ở lại phòng thuốc đều có thể chứng minh. " " Ai biết được bọn họ có mua thuốc ở chỗ các người hay không? " Một người trong đám đông hừ lạnh, khinh thường nói. Nghe điều này Chu Tiêu cũng không tỏ ra tức giận mà vẫn bình tĩnh nói: " Cây ngay không sợ chết đứng, ta tin rằng mọi người cũng đã từng thấy y thuật của Tống đại phu. " Rồi Chu Tiêu hướng về phía giếng nói: " Vấn đề chính của chúng ta bây giờ là tập trung tìm xem nước trong giếng này có vấn đề gì hay không, hơn là tập trung vào những thứ vô nghĩa khác. " Từ lúc Tống Tương chuyển đến bây giờ tuy không lâu nhưng cũng đã tích lũy được danh tiếng nhất định. Những người này cũng không có cố tình bám mãi không buông, lúc này không ai nói thêm câu nào nữa. Về phía tính đã giải quyết xong xuôi, về phía quan binh họ nhất quyết không cho nàng vào nên cuối cùng vẫn không lấy được nước. Chu Tiêu định lên tiếng nói lý nhưng Tống Tương đã cản lại: " Chúng ta mau trở về thôi đừng ở đây cản trở công vụ của quan gia đại ca nữa. " Khi trở về nhà Chu Tiêu vẫn không ngừng nghĩ về việc quan binh không cho bọn họ lấy nước: " Chúng ta vẫn chưa lấy được nước sao lại để tay không trở về? " Tống Tương thành thật trả lời: " Ngươi cho rằng quan binh sẽ cho chúng ta vào lấy nước sao? " Nhìn Chu Tiêu vẫn ngây người, Tống Tương liền bật cười rồi nói tiếp: " Ban ngày chúng ta không lấy được thì đêm xuống không phải là cơ hội của chúng ta hay sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]