Nhưng lương y như từ mẫu, những người bệnh này đã tìm đến nàng chữa trị thì làm không thể vì tiếc tài nguyên không gian mà không màng đến sống chết của họ, đuổi bọn họ đi được. Tuy nhiên do Ibuprofen này không thể cứ đưa không cho người bệnh như vậy được mà phải lấy lại chút gì đó.
Suy cho cùng thì đi quán của nàng nhỏ, cuộc sống của người nhà còn phải dựa vào sinh ý của y quán. Sau khi xác định được đơn thuốc thì Tống Tương liền mời người bệnh ra ngoài chờ:
"Đại thúc, mời thúc ra ngoài chờ cùng với những người khác, hiện giờ ta sẽ kiểm tra tình trạng của tất cả mọi người, nếu bệnh trạng của mọi người là như nhau thì ta sẽ đồng thời phát thuốc."
Đây là lần đầu tiên ông ta được nghe thấy, nhìn thấy kiểu khám bệnh như thế này:
"Đại phu sao có thể làm như vậy được? Thuốc của ta còn chưa kê sao đã khám cho người khác rồi?"
"Thúc yên tâm, không phải ta không kê thuốc cho thúc. Chỉ là đang có rất nhiều người chờ khám, thậm chí bệnh trạng của mọi người đều rất không tốt. Nếu khám từng người và phát thuốc luôn cho người đó sẽ rất mất thời gian."
Người bệnh nghe Tống Tương nói thấy cũng có lý nên cũng đồng ý. Tống Tương đi đến chỗ từng người một, nàng dùng tài nguyên không gian thăm dò thân thể ủa bọn họ. Bởi vì tất cả mọi người đều có chung bệnh trạng nên bước tiếp theo cũng dễ xử lý hơn.
Tống Tương sắp xếp cho Chu Tiêu, Lý thị và Tống Hoa ở bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016107/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.