Chu Tiêu vừa bước vào cửa, Tống Tương nhìn ra được trong lòng hắn đặc biệt vui vẻ: "Sau khi ra ngoài về, có chuyện gì khiến ngươi cao hứng vậy?" Nghe rồi Chu Tiêu lập tức nén nụ cười trên mặt hỏi: "Có sao?" Tống Tương chưa kịp nói thêm câu gì thì Chu Tiêu lấy trong túi áo ra hai hộp quà tinh xảo. Tống Tương nhăn mặt, giọng điệu đầy nghi hoặc hỏi: "Đây là cho ta sao?" Nhìn lướt qua hộp quà thì Tống Tương đã đoán được là hộp đựng trang sức. Chu Tiêu biết nàng chưa bao giờ dùng bất cứ món trang sức nào. Nhưng hôm nay chính hắn lại là người có ý định đưa những thứ này cho mình, nên Tống Tương nghi ngờ nhìn hắn nhiều hơn. Nhìn ra được sự ngờ vực trong lòng của Tống Tương, hắn liền sốt sắng gật đầu trả lời: "Ta biết nàng không thích mấy món trang sức hoa lệ, nên ta đã chọn một chiếc trâm cài đầu có kiểu dáng đơn giản cho nàng." Vừa nói Chu Tiêu vừa mở hộp lấy ra chiếc trâm cài rồi tiếp tục: "Trâm bạch ngọc này vừa đơn giản lại tinh sảo rất hợp với nàng. Tống Tương xem qua một chút rồi gật đầu nói: " Vì đây là tấm lòng của người ta thu nhận. " Nói xong Tống Tương lại nhìn thấy một chiếc hộp khác trong tay Chu Tiêu không nhịn được tò mò bèn hỏi: " Trong hộp này là thứ gì vậy? " Chu Tiêu nhanh nhảu đáp: " Đây là thứ mà chủ tiệm tặng thêm, ta chưa từng thấy thứ này bao giờ nhưng nhìn rất đẹp mắt. " Tống Tương nhận chiếc hộp mở ra nhìn thấy đồ vật trong cuộc thì thoáng giật mình. Theo như lẽ thường tình thì đồ vật này không lên xuất hiện ở đây, vậy tại sao bây giờ lại xuất hiện trong tay mình. Hơn nữa Chu Tiêu lại nói là của chủ tiệm, không lẽ chủ tiệm cũng là người giống như nàng. " Có chuyện gì sao? " Loading... Thấy Tống Tương một lúc lâu không lên tiếng, Chu Tiêu không khỏi chột dạ không lẽ lại có người đang theo dõi bọn họ sau. Tống Tương đang suy tư bị câu hỏi của Chu Tiêu làm cho hoàn hồn lại, nhìn Chu Tiêu ngượng ngùng trả lời: " Không có gì chỉ là thấy thứ này thật lạ mắt và tinh xảo. " Nghe xong, chu Tiên khẽ thở dài nói: " Phải nói rằng, chủ tiệm trang sức này là một người rất hiểu biết. " " Sao lại nói như vậy? " Tống Tương ít khi nghe thấy Chu Tiêu bình phẩm về người khác như vậy, mà lại còn mới lần đầu tiên gặp người nọ. Chu Tiêu cười híp mắt lại tay nhẹ dần nâng ly thủy tinh lên nói: " Người đó chỉ cần nhìn thoáng qua thì đã biết đây là chiếc ly thủy tinh dùng để uống nước. " Nghĩ là vậy, Chu Tiêu có chút không thoải mái, vốn dĩ hắn từng cho rằng mình là người hiểu biết nhiều, nhưng bây giờ thì không, hắn đã gặp được đối thủ xứng tầm: " Xem ra có rất nhiều thứ mà ta chưa từng biết đến. " Vẻ mặt Chu Tiêu càng trở nên nghiêm trọng, giọng điệu tràn đầy sự không cam tâm. Tống Tương vỗ nhẹ lên vai Chu Tiêu, nụ cười ngọt ngào, tươi tắn hiện ra khuôn mặt không nhiễm bụi trần, Tống Tương lên tiếng an ủi hắn: " Kì thuật người cũng rất giỏi, cũng có thể lần người do người nọ có duyên gặp được vị sư phụ kia ở trong rừng. " Chu Tiêu ngạc nhiên thốt lên: " Nành cũng đoán thật tài giỏi, hắn cũng nói với ta như vậy. " Nghe Chu Tiêu kể về trưởng quầy trang sức thì Tống Tương lại càng thêm có hứng thú với người này. Không lẽ nàng không phải là người duy nhất xuyên qua thế giới này. Ngay buổi sáng hôm sau, khi chưa có người đến khám bệnh, Tống Tương đi đến cửa tiệm trang sức mà Chu Tiêu đã tới hôm qua. Tống Tương đặc biệt mang theo chiếc kẹp tóc hồ điệp mà Chu Tiêu để gây dựng sự tin tưởng. Ngay khi bước vào cửa, tiểu nhị đã tiến đến chào hỏi: " Cô nương, ông chủ của chúng ta đã lâu rồi. " " Đợi ta.. " Tống Tương giả vờ ngạc nhiên hỏi. Tiểu nhị sốt sắng gật đầu với giọng điệu trở lên gấp gáp mang theo sự bội phục với ông chủ tiệm." "Vâng, ngày hôm qua sau khi vị công tử kia rời đi, ông chủ của chúng tôi nói rằng hôm nay nhất định sẽ có một cô nương đến đây." Tống Tương đi theo tiểu nhị đi qua sảnh lớn, tới sân sau thì trước mắt là một rừng trúc, tiếp tục xuyên qua rừng trúc con đường giữa rừng trúc khiến Tống Tương như được trở về hiện đại. "Căn nhà này được xây dựng lên bao lâu rồi?" Nhìn cách thức trang trí hiện đại này, Tống Tương liền đặt câu hỏi. Một hồi lâu không thấy tiểu nhị đáp lại, Tống Tương căng thẳng càng thấy kỳ quái bèn quay lại phía sau thì không còn một bóng người nào cả. Tống Tương lên dây cót cảnh giác cao độ, trong sân lúc này cũng vô cùng tĩnh lặng có vài cơn gió thổi nhẹ đung đưa cành trúc khiến người ta không có nổi tâm tư ngắm cảnh. Tống Tương đứng ở đây một lát thấy nơi này không thích hợp đứng lâu, bèn quay lại định rảo bước dời đi thì có một giọng nói của nam nhân nhân trầm ấm cất lên: "Cô nương sao lại quay đi rồi?" Nàng dừng chân, quay lại lạnh lùng nhìn nam nhân vừa nói: "Không có người dẫn đường, tự nhiên sẽ không dám bước chân vào phạm vi của công tử." Chủ tiệm nhìn Tống Tương cười cười nói: "Ta luôn không thích bị người khác quấy giày cuộc sống thanh tịnh của mình, cho nên đã nói với bọn họ chỉ có thể đưa đến rừng trúc ở sân sau, không được phép đi xa hơn." Tống Tương chưa kịp nói gì, thì chủ tiệm lại lên tiếng hỏi trước: "Cô nương, có lẽ chúng ta là người cùng đến từ một nơi có phải không?" Lời nói của chủ tiệm khiến Tống Tương rất cao hứng nhưng trên mặt chỉ lộ ra tia lãnh đạm: "Đây là ý gì?" Chủ tiệm không dấu diếm và nói thẳng vào vấn đề: "Những điều tiếp theo ta nói ra mong cô nương hãy nghe kỹ, nghe xong nếu thấy cần thiết phải nói lại lần nữa thì chúng ta nói tiếp." "Mời nói." Tống Tương duỗi tay ra làm động tác mời chủ tiệm tiếp tục nói và nàng sẽ nghe kỹ từng điều hắn ta nói: "Ta đến từ một thế giới khác, ở đó có phương tiện giao thông gọi là ô tô có thể đưa người ta đi đến bất cứ đâu họ muốn mà không cần phải dùng đến ngựa làm sức kéo như ở đây." Nhìn vẻ mặt của tỏ ra vẻ thở ơ vô cảm của Tống Tương, chủ tiệm tủm tỉm cười chỉ vào biệt thử phía sau nói tiếp: "Căn nhà phía sau ta, nó không phải là cái gì hiếm là ở thời đại của ta, ta xây lên căn nhà này là để tưởng nhớ lại cuộc sống ở cố hương.." Tống Tương nghe chủ tiệm kể mà trong lòng mắt lóe lên tia kinh ngạc. Nàng không ngờ rằng ở nơi đây nàng cũng có thể gặp được đồng hương. "Cô nương, xin chào, ta là Triệu Nghi Thanh." Tống Tương có phần sử sốt, rồi khóe miệng con nên lỡ một nụ cười nhạt nhạt: "Tống Tương." Có lẽ là do cùng đến từ một thế giới cởi mở nên dường như hai người có vẻ dễ dàng thân thiết hơn rất nhiều Triệu Nghi Thanh mời Tống Tương vào phòng khách ngồi và mang đến cho nàng một tách cà phê rồi tự mãn hỏi Tống Tương: "Bao lâu rồi chưa được nếm cái này?" Người được mùi thơm từ trong tách tỏa ra, Tống Tương càng thêm kinh hỉ: "Ngươi làm sao làm được cái này?" Triệu Nghi Thanh mỉm cười: "Ta phái người đi tìm loại cây này đem về trồng một ít trong vườn, tự tay ta rang nghiền ra được thế này." Tống Tương không khỏi cảm thán trong lòng, cái tên Triệu Nghi Thanh này thật sự là người biết hưởng thụ cuộc sống, ngồi một lúc Tống Tương không thấy có người nào khác nữa bèn hỏi: "Người không có người nhà sao." Sắc mặt Triệu Nghi Thanh thay đổi, nét mặt trở lên ngưng trọng hỏi: "Không lẽ khi cô nương đến đây thì người nhà của cô cùng đi theo sao?" "Không có, chỉ có linh hồn của ta xuyên tới thế giới này, người nhà của ta bây giờ chính là người nhà của khối thân thể này." Nghe Triệu Nghi Thanh hỏi, Tống Tương vội vàng giải thích rồi hắn ta trầm ngâm nói tiếp: "Vậy thì hai chúng ta vẫn có sự khác biệt, lúc vừa mở mắt ra cả người ta đều đã ở đây rồi." "Vậy làm thế nào để có cơ người lớn như thế này." Tống Tương nhìn đi nhìn lại người đang đứng trước mặt này, tuổi không lớn vậy mà hiện tại có cửa hàng và căn nhà này nữa, trong một thời gian ngắn khó mà làm được. Triệu Nghi Thanh nhíu mày trên khóe miệng hiện lên một nụ cười: "Cũng không có gì to tát cả, ở thế giới kia ta từng là thương nhân có chút tiếng tăm." "Ngươi cũng thật có bản lĩnh." Tống Tương chậm dãi nở nụ cười chế nhạo hắn quá tự phụ, lúc này Triệu Nghi Thanh mới ngượng ngùng cười nói: "Cũng tạm tạm." Triệu Nghi Thanh không hề khoe khoang, thực tế ở thế kỷ 21 hắn là thương nhân nổi tiếng. "Nghe nói cô nương có mở một y quán, không biết bước tiếp theo cô có dự định gì không?" Để giảm bớt được không khí có phần khó xử giữa hai người Triệu Nghi Thanh ghi bèn thay đổi chủ đề. Tống Tương bình tĩnh nhìn chằm chằm Triệu Nghi Thanh giống như đang cảnh cáo khiến hắn không rét mà run vội vàng giải thích: "Ta không có ý gì, chỉ nghĩ đơn thuần là chúng ta từ một nơi cùng đến chỗ xa lạ này giúp đỡ nhau một chút là chuyện bình thường." Tống Tương không vì lời giải thích của Triệu Nghi Thanh mà giảm bớt cảnh giác: "Ngươi đang điều tra ta." Triệu Nghi Thanh vội vã hấp tấp nói: "Tống Tương cô nương, cô đừng hiểu nhầm ý của ta, chỉ vì tò mò nên có đi tìm hiểu một chút." Tống Tương suy nghĩ một chút, cảm thấy mình có chút thái quá khi làm phức tạp thêm sự tình, ánh mắt lúc này là của nàng cũng dịu đi: "Là người từ thế giới khác đến tốt hơn hết là phải thận trọng nếu không sẽ bị ăn thiệt." Hai người trò chuyện thêm vài câu, tưởng tượng liền đứng dậy ra về. Cái tên Triệu Nghi Thanh xem ra là có là người có thể tin tưởng được, nói không chừng chuyện tiểu bạch hoa cũng có thể nhờ hắn trợ giúp. Chỉ có điều bây giờ bọn họ không mấy thân quen nên Tống Tương không dám nhiều lời với hắn. Người một nhà bọn họ đều không có quyền, không có sức ảnh hưởng ở nơi này, đương nhiên nàng không thể dễ dàng chia sẻ bí mật có thể hái ra tiền này được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]