Chương trước
Chương sau
"Ý của ta là mười người thu hái dược liệu, ta đích thân lựa chọn."
Tống Tương nhẹ giọng nói, tiểu nam hài bó tay hẳn xuống, nụ cười tự phụ lại nở rộ trên khóe miệng của hắn ta:
"Thành giao."
Nói xong tiểu nam hài trấn tĩnh lại rồi quay ra nói với người thu hái dược liệu:
"Lần này người đến tìm ta gây chuyện là vì nữ nhi của ngươi bệnh nặng cần tiền mua thuốc chữa bệnh. Ta sẽ đưa dược liệu chữa bệnh cho ngươi nhưng từ nay về sau Đức Nhân đường của chúng ta sẽ không tiếp tục hợp tác với một kẻ như người nữa."
Đám đông đang chờ xem náo nhiệt nên khi nhìn ra sự việc nhanh chóng lắng xuống thì ai nấy cũng đều thấy mất hứng. Có vài người không khỏi tò mò vẫn chụm đầu lại suy đoán về điều gì đó, cũng có người không có quan tâm đến việc không liên quan đến mình mà tiếp tục dùng bữa trưa.
Nam tử áo thô giải quyết được vấn đề trước mắt của mình cũng cố kìm nén cơn giận của mình lại. Khi rắc rối được giải quyết ổn thỏa, tiểu nam hài bồi thường thiệt hại cho tửu lâu, hắn ta quay đầu lại nhìn Tống Tương một cái rồi rời đi.
Tuy tiểu nam hài rời đi nhưng Tống Tương không có một chút lo lắng nào cả, nàng đã nắm được điểm yếu chí mạng của hắn ta nên giao ước giữa nàng và hắn ta dù có cho hắn ta thêm mười lá gan cũng không dám ăn quỵt nàng. Hơn nữa nàng cũng đoán ra mười người thu hái dược liệu đối với dược đường của hắn cũng không có ảnh hưởng quá lớn. Chỉ là đến lúc chọn mười người thu hái dược liệu nàng phải thận trọng lựa chọn. Xong việc Tống Tương định lên gọi Chu Tiêu về nhà thì đã thấy hắn đứng cách đó không xa và chưa từng rời mắt khỏi nàng.
Thấy nàng đi tới, hắn cũng sải bước ra ngoài cùng nàng. Đi đến đoạn ít người qua lại, Chu Tiêu đột ngột dừng lại và không không nói gì. Tống Tương thấy hắn có biểu hiện lạ bèn mở miệng hỏi:
"Có chuyện gì?"
Loading...
Hắn không có trả lời nắng ngay mà đưa cho nàng một chiếc khăn tay:
"Răng của nàng bị dính bột ớt lúc ăn gà."
Nghe xong Tống Tương thấy không tốt, nàng nhận lấy khăn và quay lưng lại. Nhìn thấy những mảnh dính trên chiếc khăn tay, Tống Tương muốn nổi nóng. Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải chuyện mất mặt như vậy. Thảo nào khi nói chuyện với tiểu nam hài kia hắn ta không dám nhìn nàng. Nếu hắn ta vừa nãy nói ra chuyện không hay hay của mình trước đám đông thì nàng không đảm bảo sẽ khống chế được sát khí.
Lúc này trong lòng Tống Tương như có hàng nghìn ngọn núi đè lên, nàng cố hít sâu trong lòng vài lần để lấy lại bình tĩnh. Nàng vượt qua Chu Tiêu rồi đi như chạy về nhà. Chu Tiêu bị bỏ lại phía sau vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Khi chiều xuống, giường tầng được mang đến tận nơi. Lý Thị bận rộn trong lòng bạn thấy đặc biệt vui vẻ. Tống Tương lại không có thấy như vậy. Ớt bột làm giống như một hạt sạn trong lòng nàng khiến nàng thấy không thoải mái.
Đêm xuống Tống Tương trèo lên giường trên mà không nói một lời nào đã ngủ thiếp đi. Màn đêm tĩnh mịch, Chu Tiêu nhiều nên giờ phía trên trong đầu nhớ lại toàn bộ lời nói của tiểu nhị tiệm mộc. Phải dùng chút tiểu xảo đánh vào sự mềm lòng của nữ nhân. Những điều này thực sự hữu ích với hắn sao? Hắn lăn lộn suy nghĩ. Một điều không thể nghi ngờ là nàng rất mạnh mẽ. Nàng sẽ không thích kẻ yếu vì vậy tiểu xảo mà tiểu nhị khuyên hắn làm không có khả năng thành.
Nghĩ lại thật kỹ, nàng cũng không phải là người vô tình. Mặc dù một con thỏ đối với nàng không có dễ thương nhưng nàng lại rất quan tâm đến những người xung quanh làng. Ngay cả đối với hắn là một người hoàn toàn xa lạ cũng cứu giúp hắn khi hắn bị thương. Có khi tiểu xảo này lại có tác dụng.
Nghĩ vậy hắn lại tiếp tục trở mình. Không, nàng ghét bị lừa dối nên hắn không dùng tiểu xảo này bừa bãi được. Giữa hai người nên thành thật với nhau là tốt nhất. Vì vậy hắn không tiếp tục suy nghĩ nữa mà chìm sâu vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, cả hai đều thức dậy rất sớm. Tống Tương ra ngoài một mình bởi vì Chu Tiêu còn phải kiểm tra việc học hành của Tống Hoa. Tống Tương cũng không hề lo lắng, dù thị trấn này lớn hơn Tống gia thôn rất nhiều lần nhưng cũng chỉ có vài chục dặm. Để sinh tồn được trong cái trấn này thì phải nhanh chóng tìm hiểu được địa hình trong một thời gian ngắn. Đây là một khóa học bắt buộc khi nàng bắt đầu tham gia huấn luyện lính đặc công.
Ngay sau đó nàng đã tìm thấy dược đường Đức Nhân. Đúng như dự đoán của nàng, tiểu nam hài đã ở đã đợi ở quầy từ sáng sớm. Khi thấy nàng bước vào dược đường hắn ta đã chỉ định một tiểu nhị ra chào đón nàng. Tiểu nhị rót nước mời ngồi nhưng vẫn đi thẳng tới chỗ mình thì nở nụ cười nhàn nhạt nói:
"Xem ra người rất muốn có mười người này phải không Tống Tương cô nương?"
Chỉ có một ngày mà hắn ta đã thăm dò được danh tính của nàng. Điều này cho thấy năng lực làm việc của hắn rất lớn mạnh. Những những việc làm ăn có va chạm đến lợi ích của nhau thì chắc chắn sẽ dốc toàn lực để điều tra đối phương. Điều này ở hiện đại hay cổ đại đều giống nhau. Nàng cũng không có khách khí với tiểu nam hài mà thẳng thắn hỏi:
"Người ở đâu?"
Tống Tương vừa dứt lời, tiểu nam hài đứng dậy khỏi ghế đi về phía bên trái của tủ thuốc. Ở đó có một cánh cửa nhỏ dẫn vào hậu viện của dược đường. Tiểu nam hài mở cửa bước vào trước, Tống Tương cảnh giác nắm chặt nắm bột màu trắng bước theo vào sau.
Đến gần cửa thì một mùi thơm của dược liệu xông vào mũi, hậu viện phía sau cánh cửa này rất rộng, có rất nhiều người thu hái dược liệu đang giao dược liệu, người nhận dược liệu thì chế biến dược liệu. Cảnh trao đổi, chế biến này rất sôi động không vì sự có mặt của tiểu nam hài và Tống Tương mà phải dừng lại. Khi tiểu nam hài ra hiệu thì tất cả những người đang làm việc mới dừng lại xếp thành hai hàng. Tiểu nam hài chỉ vào những người này khóe miệng cong lên lịch sự nói:
"Đây là những người thu hái dược liệu hôm nay đến, Tống cô nương cứ từ từ chọn."
Nói xong hắn ta bỏ đi ra ngoài sảnh trước. Những người thu hái dược liệu đang đứng trong nhìn thấy Tống Tương trong lòng mơ màng đều có suy đoán riêng, nhưng đều không dám ngẩng đầu lên để hỏi. Tống Tương lấy trong tay áo ra một bông tiểu bạch hoa ra rồi hỏi:
"Các người có biết đây là cái gì không?"
Nghe xong mấy người thu hái dược liệu đứng gần đồng thời liếc nhìn sau đó lại thu hồi ánh mắt lại không ai nói một lời nào. Bởi vì nàng được chủ nhân dược đường dẫn tới nên những người thu hái dược liệu này rất sợ nàng. Biết tình hình của người thu hái dược liệu. Tống Tương cũng rất nhanh chóng có cách ứng phó. Lúc này nàng đổi sang cách nói chuyện cởi mở, giải thích rõ ràng sự việc cho bọn họ nghe. Khi nắm rõ được thân phận của nàng, những người thu hái dược liệu cũng an tâm cuối cùng bọn họ đều đều ngẩng đầu lên. Một nam nhân gầy gò, cao chưa đến sáu thước bước ra khỏi đám đông, chỉ vào tiểu bạch hoa trên tay nàng nói:
"Cô nương, đây có phải là tử nhân hoa không?"
Tử nhân hoa? Tống Tương ngước nhìn đã đóa hoa nhỏ lâm vào trầm tư. Nàng mang loại hoa này từ kiếp trước đến đây, mà kiếp trước loại hoa này chỉ có ở phương Nam ấm áp chẳng lẽ kiếp này loại hoa này lại xuất hiện ở phương Bắc lạnh giá này sao? Nàng thu lại suy nghĩ của mình và tiếp tục hỏi:
"Ngươi nhìn thấy nó ở đâu?"
Thấy nàng không phủ nhận, thì nam nhân gầy mừng thầm trong lòng liền trả lời tiếp:
"Nói tới mới nhớ, loại hoa này không may mắn. Nó mọc trên mộ người chết. Mộ càng mới hoa càng nở rộ chính vì vậy mà thôn của chúng ta đều gọi là tử nhân hoa. Tuy nhiên loài hoa này không thể tùy tiện hái xuống, nếu hái xuống tay chạm vào hoa sẽ bị nổi ban đỏ."
Thấy tay nàng không có gì bất thường, nam nhân gầy cũng lạ lẫm chỉ vào tay nàng mà hỏi:
"Đây.. cô nương, sao tay của cô không bị gì vậy?"
Tống Tương nhìn bông hoa nhỏ trên tay, lông mày nhíu lại. Lần đầu tiên khi nào hái bông hoa này không bị nổi ban đỏ, không lẽ thứ trong tay nàng chỉ có phần giống với tử nhân hoa kia thôi sao? Nàng tiếp tục hỏi:
"Ngươi có chắc chắn đây là tử nhân hoa không?"
Tống Tương hỏi xong nam tử gầy chỉ biết gãi đầu trong lòng có chút lo lắng mà trả lời:
"Cái này, nhìn hình thù và màu sắc không có gì sai biệt, từ cánh hoa giống với mỏ chim và có màu trắng ngần.."
Xem ra người thu hái dược liệu này cũng không chắc chắn về loại thảo dược này. Tống Tương không tiếp tục tra hỏi nữa mà lấy ra một số loại thảo dược dễ bị nhầm lẫn khác để bọn họ phân biệt từng thứ một. Sau cùng nàng cũng chọn ra được mười người thu hái dược liệu, trong số này có cả người đi cùng người gây rối trong tửu lâu ngày hôm qua.
Sau khi bàn giao xong với dược đường Đức Nhân thì nàng đưa những người thu hái dược liệu này đến y quán của mình. Nàng nói cho mọi người nghe hết quy tắc của y quán Tiêu Tương, tất cả đều bị thuyết phục. Xong việc, nàng gặp riêng nam nhân gầy hỏi thêm một số vấn đề liên quan đến tiểu bạch hoa:
"Loại tiểu bạch hoa này chỉ mọc ở thôn của các người phải không?"
Năm nhân gầy nhìn tiểu bạch hoa rồi gật đầu, hắn ta lại kể với nàng về nguồn gốc của những bông hoa này:
"Cách đây nhiều năm về trước, băng đảng Hắc Điểu bị quan quân triều đình truy quét đến tận thôn của chúng ta. Trận chiến khốc liệt diễn ra làm chết không biết bao nhiêu người, không có ai nhận xét cho bọn họ. Khổ nhất là thôn dân trong thôn quanh đấy không nhẫn tâm nhìn bọn họ bị phơi xác, bèn hạ thổ cho người chết được yên nghỉ. Ở trên mộ, tử nhân hoa mọc nhiều nhất."
Tính chân thật của câu chuyện nàng có thể thăm dò được nên Tống Tương không chút nghi ngờ gì mà tiếp tục hỏi:
"Tên gọi của thôn các ngươi là gì? Ở đâu?"
Người này nói rằng, thôn của họ nằm bên bờ sông Vũ Hà gọi là thôn Thanh Thuỷ, cách đây không xa chỉ cần đi bộ nửa canh giờ là tới. Trong trường hợp này để làm sáng tỏ những nghi hoặc trong lòng, nàng đã bảo người nọ mang đến đây một ít tử nhân hoa vào ngày mai. Thấy nàng yêu cầu gấp gáp, nam nhân gầy lưỡng lự một lúc nhưng vẫn là đồng ý.
Ngày hôm sau, nam nhân gầy quay lại y quán mang đến rất nhiều tử nhân hoa. Thật kỳ lạ những bông hoa này hái xuống không cần thả vào nước để bảo quản mà vẫn giữ nguyên được hình dạng ban đầu của cánh hoa. Đồng thời tay của trên tay của nam nhân gầy cũng xuất hiện những nốt đỏ. Nói đến đây mới nhớ, nàng chưa từng nghiêm túc nghiên cứu tiểu bạch hoa này nên giờ đây nhất thời nổi hứng.
Tống Tương cầm tiểu bạch hoa đi đến phòng đơn, sau đó khóa cửa lại tập trung ý thức lấy ra kính hiển vi và lam kính trong không gian ra. Nàng cẩn thận kẹp tiêu bản lên lam kính, điều chỉnh lại dụng cụ rồi nhỏ thuốc thử lên bắt đầu quan sát. Dưới kính hiển vi Tống Tương quan sát tiêu bản cánh hoa được phóng đại lên thì thì hiện ra trước mắt rất rõ ràng thành tế bào và không bào. Nhưng lại không như mong đợi không bào của hoa này rất nhỏ trong khi các không bào của thực vật trưởng thành lại lớn.
Trong đầu là nàng lại lóe lên suy đoán khác, loại hoa này không giống thực vật bình thường chút nào cả. Ngay từ lúc còn nhỏ nó đã có cấu trúc thế này rồi, không có nhị hoa. Xem ra loại hoa tử nhân hoa này có vẻ giống một loại nấm hơn. Loại nấm này không có độc nhưng tại sao lại gây lên mụn đỏ trên tay người chạm vào nó. Nàng nhìn lên tay của mình thì thấy không có gì khác thường. Chả nhẽ hoa này chỉ gây mụn đỏ đối với một số người nhạy cảm thôi sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.