Sáng sớm hôm sau Tống Tương thức dậy, nghiêng đầu nhìn xung quanh nhưng không thấy ai. Nàng xuống giường đi tìm xung quanh thì thấy Chu Tiêu đang cuộn chăn nằm ngủ trên sàn nhà. Ngay cả khi hắn ngủ thì nhìn tư thế ngủ của hắn cũng cực kỳ tao nhã. Hắn cũng đang ngủ vô cùng yên bình trên sàn nhà, dường như không bị tiếng động của nàng đánh thức. Nghĩ có lẽ là do hôm qua hắn dọn dẹp mệt mỏi nàng nhẹ nhàng đi ra ngoài mà không đánh thức hắn dậy.
Rửa mặt xong, Tống Tương thay quần áo rồi mở cửa. Sáng sớm ở trấn trên và nông thôn khác nhau rất nhiều. Rõ ràng là khi trời vừa sáng mặt trời còn chưa ló ra trên đường đã tấp lập người ngựa qua lại, đối lập hoàn toàn với vẻ yên tĩnh ở Tống gia thôn.
Phía đối diện là trung tâm của trấn, chỉ qua một cây cầu đá mà lại có sự khác biệt rất lớn. Tống Tương đóng cửa lại rồi đi ra ngoài, qua cây cầu đá đối diện bên kia cầu. Cô đã nếm thử đồ ăn ở quán này khi lên trấn bán dược liệu, cô rất thích hương vị của quán này. Mới sáng sớm mà đã có một hàng dài đứng chờ, cuối cùng cũng đến lượt Tống Tương. Nàng mua bốn phần dưa muối và một lồng bánh hấp.
Khi trở về, lúc này mọi người đã thức dậy hết. Sau khi ăn no nàng quyết định đi dạo phố để tìm hiểu tình hình thực tế ở đây. Đi hết khu trung tâm, đến một con phố có chút vắng vẻ. Vừa đặt chân vào đầu con phố Tống Tương đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016092/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.