Sau bữa tối Tống Tương đưa ra quyết định chuyển nhà lên trấn trên để bàn bạc lại. Về vấn đề này thì Chu Tiêu đương nhiên không có ý kiến gì. Tống Hoa còn nhỏ, còn phải phụ thuộc và gia đình, nghe đến việc chuyển nhà lên trấn trên thì trong lòng vui như mở cờ nhưng vẫn phải kiềm chế. Đến lượt Lý thị, mặt mày ủ rột, suy nghĩ hồi ô lâu cuối cùng vẫn lựa chọn không chuyển đi. Sau khi đưa ra quyết định bà lặng lẽ đi về phòng và không nói thêm lời nào nữa.
Đêm xuống Lý thị mơ một giấc mơ dài. Trong giấc mơ Lý thị thấy lại cảnh ngày đầu khi đến Tống gia thôn này. Hôm đấy là một đêm đông lạnh giá, tuyết bay đầy trời, Tống Hoa chưa đến một tuổi, được Lý thị ôm trên tay, tay còn lại thì dắt Tống Tương. Một nhà ba người trong nhà trọ nhỏ phải dựa vào đống than củi nhặt được của người ta đánh nơi mà miễn cưỡng chống rét.
Tống Tương mệt mỏi ngủ say cạnh Lý thị từ lúc nào cũng không hay biết. Đến lúc bà nhớ ra thì gọi nữ nhi dậy mà không gọi được. Lúc này Lý thị mới đưa tay lên kiểm tra thì phát hiện Tống Tương bị sốt cao, cả người nóng rực như hòn than. Hoa nhi lúc này cũng không thoải mái, không ngừng khóc trên tay bà.
Ngoài cửa có tiếng quan binh lùng sục từng nhà một Lý thị loáng thoáng nghe đợi đám người đó nhắc đến vài cái tên quen thuộc. Lo lắng, sợ hãi bà cố lay Tống Tương tỉnh dậy nhân lúc đám quan binh không để ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016091/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.