Bóng đêm ngày càng trầm, trong nháy mắt trời đất lại trở về yên tĩnh.
“Không thú vị.”
Vân Thí Thiên dạo bước đứng ở bên cạnh xe ngựa, nhìn thấy dáng vẻkinh ngạc cùng khiếp sợ của đám người Già Diệp Tháp thì lạnh lung ném ra hai chữ.
Sau đó vung tay lên: “Đi.”
Giọng nói lạnh như băng mà đạm mạc, vạn phần vô tình.
“Rõ.” Chỉnh tề mà đồng thanh, hai mươi pho tượng tử vương giả lập tức dựng đao lên, nhất tề lên tiếng.
Cùng lúc này, hai con mười bốn cấp Vân Báo cùng đầu lĩnh Thôn Vân TỳHưu ngang nhiên hí lên một tiếng, bốn vó đạp đạp, kéo xe ngựa cùng người trong đó đi về hướng bầu trời đêm vô tận.
Nhìn qua, thật giống như bọn họ căn bản là xem thường đám người Già Diệp Tháp còn đang sợ ngây người mà đứng đó kia.
Giống như là coi bọn họ là những kẻ đã chết cùng một đám đổ nát gổn ngang ở đó mà thôi.
Trên thực tế…
Ánh trăng sáng tỏ, ngồi trong xe ngựa, Lạc Vũ hiện tại đang cười tươi như hoa.
Lúc nên ra tay thì sẽ ra tay, chỉ là đốt một đám lửa mà thôi, cũng không phải là mình dùng lửa đốt người.
Gió đêm thoáng lạnh thổi tới Già Diệp tháp đỉnh phong*. (ngọn núi- đại bản doanh của Già Diệp tháp.)
Mang theo một chút ôn nhuận, thanh nhã.
Đêm ngày càng đen, xe ngựa thần bí kia đã nhanh chóng biến mất, giống như một vì sao rơi trên bầu trời, rất nhanh liền đã biến mất trong bầutrời đêm.
“Lăng… Nam… Gia… Tộc…”
Mà trong lúc chiếc xe ngựa kia biến mất, đám người Già
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-hoang-phi/1608902/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.