Cự long xoay quanh, khí phách bao trùm tứ phương.
Đầy trời nắng sớm, mây mù lượn quanh, bạch long ngẩng đầu, phảng phất giống như đi lạc vào tiên cảnh.
Long? Trong lúc khiếp sợ, Lạc Vũ theo bản năng đưa tay dụi dụi con mắt.
Nàng không nhìn lầm? Phía dưới đó là một cái bạch long có năm chân trong thần thoại Trung Hoa.
Long? Thôn vân thổ vụ, hô phong hoán vũ*( nuốt mây nhổ sương, kêu mưa gọi gió). Long?
“Truyện thần thoại là có thật, thật sự có cự long?” Lạc vũ kinh ngạc nói, một bên Hải Mặc Phong thì bình tĩnh không được
Mặt tràn đầy kinh hãi nói một câu, lập tức vọt xuống phía dưới.
Vong Xuyên đại lục thời xa xưa truyền lưu lại, đại lục cường đại nhất ma thú, cự long bộ tộc, có thể nuốt cả trời, ngạo thị thiên hạ, bất quá đã sớm bị diệt vong.
“Thật không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy cự long.” Một bên VânThí Thiên cũng kích động, lôi kéo Lạc Vũ cùng phi như bay mà đuổi theo.
Về phần Tiểu Hồng, Tiểu Ngân cùng mấy cái tuỳ tùng của Hải Mặc Phong, không cần nói, sớm sợ ngây người. Ngay lập tức phi xuống, thẳng đếncuối đường.
Sương mù tản ra, hết thảy trước mắt đều rõ ràng.
Cự long, cả hàng cây số đều là cự long, vô biên vô hạn, xuyên suốt một phương trời.
Nhưng, nó không phải là còn sống.
Tất cả đều đã sớm thành một bộ xương khô.
Nhưng những bộ xương khô này hiên ngang mà đứng, uy phong hiển hách, khí phách bức người, bao quát hết thảy .
Loại khí tức quân lâm thiên hạ này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-hoang-phi/1608895/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.