Con mẹ nó, toàn chuyện gì đâu không.
Lạc Vũ lửa giận tận trời, nhưng lại cười đến ôn hòa ưu nhã.
“Các phiên vương cùng quốc quân phụ thuộc quốc từ xa mà đến, quân vương thật vui mừng, triệu kiến.” Tiếng nóithanh thúy làm kinh ngạc những quần thần đang xem kịch vui.
Triệu kiến? Vân Thí Thiên triệu kiến hồi nào.
Này… Đây là tự ý chủ trương sao?
“Tạ ơn quân vương.” Đồng loạt bái lạy,trước nghị chính cung đen nhánh một mảnh toàn là người với vẻ mặt hiệnlên vui sướng, lập tức dựa theo các nước lớn nhỏ bắt đầu tiến vào nghịchính cung diện kiến.
Mà Vân Thí Thiên ngồi trên ghế dựa kỳ lân thì đen cả mặt, đôi mắt híp lại, lạnh trầm được dọa người.
Trong đại điện một mảnh tĩnh lặng không tiếng động.
Phong Vô Tâm vuốt cái mũi, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt trước tiên đi vào đại điện của Lạc Vũ.
Đây là có ý gì? Nàng mặc kệ?
Từng người từng người một tiến vào, rậm rạp một đám người từ trong điện xếp ra đến ngoài điện, lại hoàn toàn không chứa hết.
Tràng cảnh này, làm cho nghị chính cung vốn yên tĩnh càng thêm lạnh ngắt như tờ.
Này… Này có phải hay không nhiều lắm?
Gió lặng im thổi, mùi thơm phác mũi bay trong gió.
Chúng triều thần bất động thanh sắc lui về phía sau từng bước.
Này đã không phải cảm giác mỹ mãn đặtmình trong rừng hoa thơm, mà là rơi xuống dòng xoáy toàn hoa ăn thịtngười, rất dọa người rồi.
“Bẩm quân vương, chúng phiên vương cùng quốc vương phụ thuộc quốc diện kiến.” Lạc Vũ mỉm cười hướng Vân Thí Thiên lễ bái.
Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-hoang-phi/1608837/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.