Con mẹ nó, toàn chuyện gì đâu không. Lạc Vũ lửa giận tận trời, nhưng lại cười đến ôn hòa ưu nhã. “Các phiên vương cùng quốc quân phụ thuộc quốc từ xa mà đến, quân vương thật vui mừng, triệu kiến.” Tiếng nóithanh thúy làm kinh ngạc những quần thần đang xem kịch vui. Triệu kiến? Vân Thí Thiên triệu kiến hồi nào. Này… Đây là tự ý chủ trương sao? “Tạ ơn quân vương.” Đồng loạt bái lạy,trước nghị chính cung đen nhánh một mảnh toàn là người với vẻ mặt hiệnlên vui sướng, lập tức dựa theo các nước lớn nhỏ bắt đầu tiến vào nghịchính cung diện kiến. Mà Vân Thí Thiên ngồi trên ghế dựa kỳ lân thì đen cả mặt, đôi mắt híp lại, lạnh trầm được dọa người. Trong đại điện một mảnh tĩnh lặng không tiếng động. Phong Vô Tâm vuốt cái mũi, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt trước tiên đi vào đại điện của Lạc Vũ. Đây là có ý gì? Nàng mặc kệ? Từng người từng người một tiến vào, rậm rạp một đám người từ trong điện xếp ra đến ngoài điện, lại hoàn toàn không chứa hết. Tràng cảnh này, làm cho nghị chính cung vốn yên tĩnh càng thêm lạnh ngắt như tờ. Này… Này có phải hay không nhiều lắm? Gió lặng im thổi, mùi thơm phác mũi bay trong gió. Chúng triều thần bất động thanh sắc lui về phía sau từng bước. Này đã không phải cảm giác mỹ mãn đặtmình trong rừng hoa thơm, mà là rơi xuống dòng xoáy toàn hoa ăn thịtngười, rất dọa người rồi. “Bẩm quân vương, chúng phiên vương cùng quốc vương phụ thuộc quốc diện kiến.” Lạc Vũ mỉm cười hướng Vân Thí Thiên lễ bái. Vân Thí Thiên thấy Lạc Vũ đối với hắnkhuôn sáo lễ bái, nàng chẳng những không giải quyết mấy người này, ngược lại lại cho bọn họ tiến vào, trong mi mắt lãnh khốc chợt lóe lên tuyệtđối lệ khí. Đôi mắt đen như bầu trời đêm nhìn chằm chằm Lạc Vũ, không tiếng động ý bảo, ta muốn ngươi giải quyết hết tất cả bọn họ. Nét mặt Lạc Vũ hiện lên vẻ tươi cười,trong mắt lại lửa giận hừng hực, không tiếng động trừng mắt hắn, giảiquyết, nhiều người như vậy làm sao mà giải quyết, tự ngươi giải quyếtđi. Hoàn toàn im lặng chống lại Vân ThíThiên, Lạc Vũ dứt khoát lưu loát đứng dậy, mặt mang tươi cười thối luiđến vị trí của nàng mà đứng. Nữ nhân của ngươi, ngươi tự mà giải quyết, dựa vào cái gì ta phải ra tay hả. Làm chuyện đắc tội với người khác, lão tử đây mặc kệ. Lạc Vũ hai tay ôm ngực, khoanh tay đứng nhìn. Vân Thí Thiên thấy vậy, quanh thân khí tức lạnh trầm kinh người, cũng không lên tiếng. Đại điện, trong lúc nhất thời tĩnh lặng quỷ dị. Phong Vô Tâm thấy vậy vội vàng ho khan một tiếng, sắc mặt ôn nhuận nói: “Các vị từ xa tới, đi đường vất vả rồi.” “Vì quân vương, chúng thần tuyệt không mệt mỏi.” Đồng loạt lên tiếng, khẩu khí rất trung thành. Phong Vô Tâm quét mắt nhìn một mảnh người rậm rạp phía dưới, dài đến nỗi phía sau vào không hết phải sắp xếp đứng tràn cả ra bên ngoài, khóe miệng co giật, quay đầu nhìn Vân Khung liếcmắt một cái. Vân Khung thấy vậy trong mắt cũng hiệnlên một tia kinh ngạc, vuốt vuốt cái trán, nhìn các quốc quân cầm đầuphục thuộc quốc phía dưới nói: “Trước khi đến đây, bổn cung hình nhưkhông có…” “Hồi bẩm trưởng công chúa điện hạ, chúngthần đã thương nghị qua, nếu vốn là vì quân vương chọn lựa, chúng thầntự nguyện chọn lựa tất cả những nữ tử xuất chúng nhất trong quốc nộicùng nhau mang đến, để cho quân vương có thể lựa chọn ra người như ý màmình thích.” Phía dưới, quốc quân phụ thuộc quốc đứng hàng đầu tiên cười nói. Lời này vừa ra, phía dưới các phiên vương cùng phụ thuộc quốc quân nhất tề nói đúng vậy. Tất cả mọi người đều có chung ý nghĩ. Vọng Thiên quân vương của bọn họ chưatừng tuyển phi, nếu trưởng công chúa lên tiếng, bọn họ khẳng định mangtất cả những nữ tử tốt nhất trong hoàng gia đến đậy. Chỉ cần là vì quân vương của bọn họ, đừng nói là dâng lên ái nữ nhà mình. Cho dù phải dâng cả tánh mạng, cũng nghĩa bất dung từ. (*không chối từ) Vân Khung nghe vậy trong mắt có chút ba động, nghiêng mắt nhìn gương mặt không chút thay đổi của Vân Thí Thiên liếc mắt một cái. Xem đi nha, đây không phải là nàng kêu bọn họ làm vậy nha. Đúng là nàng lựa chọn không ít, nhưng là tuyệt đối không tới trình độ này, thật là làm cho người ta sợ hãi quá nha. Mà Lạc Vũ thấy vậy lại nghiêng đầu nhìn liếc Vân Thí Thiên một cái. Ngươi cũng nghe thấy đi, tất cả đều là vì muốn tốt cho ngươi, một lòng một dạ vì ngươi, làm sao mà kêu nàng đigiải quyết, chính mình nhìn mà làm đi. Vân Thí Thiên nhìn vẻ mặt Lạc Vũ, trong mắt đen trầm đen trầm, có sát khí. “Ha hả, chúng phiên vương cùng phụ thuộcquốc quân có lòng rồi.” Đương sự không mở miệng, Phong Vô Tâm bất đắc dĩ mỉm cười, hướng tứ phương gật đầu. “Vì quân vương, đây là lẽ thường phải làm.” Thanh âm nhất tề vang lên. Thái độ cung kính làm cho người ta không dám nói nặng bọn họ dù chỉ một tiếng, sợ bọn họ bị thương tâm quá nha. “Các vị đi đường mệt nhọc, trước tiên lui xuống nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta lại nghị sự, cũng là cho mọingười có thể điều chỉnh thời gian.” Phong Vô Tâm mở miệng đuổi. “Tạ ơn quân vương.” Lần lượt tiến vào, lần lượt đi ra, đám người sắc mặt mừng rỡ, một đám hoàn phì yến gầy a. Quần thần trong nghị chính cung đều trầm mặc, cổ họng không dám lên tiếng. Đợi đến khi trong điện không còn một mảnh mùi thơm, Vân Thí Thiên mạnh mẽ đứng lên, áo bào phất một cái: “Bãi triều.” Một tay kéo theo Lạc Vũ, vẻ mặt lạnh nộ xoay người bước đi. Lạc Vũ bị Vân Thí Thiên mạnh mẽ kéo đi, lảo đảo theo sát phía sau. Trên đại điện, Phong Vô Tâm cùng Vân Khung, đám người Yến Trần liếc nhau, nhất tề không nói gì. Tẩm cung Vân Thí Thiên. Vân Thí Thiên hung hăng kéo Lạc Vũ ném lên trên giường, sau đó ngồi xuống, vung tay lên hung hăng đánh vào mông Lạc Vũ một cái. Tốc độ cực nhanh, nhanh đến nỗi làm cho Lạc Vũ không kịp phản ứng. “Ngươi làm gì vậy nha.” Sắc mặt Lạc Vũ đỏ lên. Mặc dù nàng mới mười bốn tuổi, nhưng linh hồn tốt xấu gì cũng lớn hơn hắn, hắn cư nhiên đánh cái mông của nàng,này quả thực rất dọa người rồi. Vẻ mặt Vân Thí Thiên trầm nộ, ngay sau đó lại vung tay lên. Lạc Vũ nghiêng đầu vừa thấy, lập tức haichân nhấc lên, di động ôm lấy thắt lưng Vân Thí Thiên, mặt đối mặt ngồitrong lòng hắn, tránh đi một chưởng này. Đồng thời hai tay dùng sức nhấn một cái, ấn Vân Thí Thiên ngã vào trên giường. Lập tức, tràng diện biến thành Vân Thí Thiên nằm ở trên giường, mà Lạc Vũ cười bên hông hắn. “Ta còn không tức giận, ngươi lại phát giận với ta.” Lạc Vũ hướng Vân Thí Thiên rống lên một tiếng. “Không tức giận? Tốt lắm, ngươi có ý gì,là muốn ta thu nạp bọn họ vào, hửm?” Âm cuối của Vân Thí Thiên nhấn mạnh lên cao, lạnh nộ dị thường. Nữ nhân của hắn, vị hôn thê của hắn, cưnhiên nhìn thấy đến đây nhiều nữ nhân như vậy, một chút cũng không tứcgiận, lại còn tươi cười đầy mặt thu nạp vào cho hắn, đây là có ý gì? Nàng không thèm để ý? Nghĩ vậy, một cổ lửa giận vô danh thẳng bay lên đỉnh đầu Vân Thí Thiên. Kẹp chặt thắt lưng Lạc Vũ, nâng nàng lên. Lạc Vũ bị nâng lên, gắt gao ngồi trên người Vân Thí Thiên, mặc nàng giãy dụa như con giun, cũng không thể đứng dậy được. “Đó là hoàng tỷ vì ngươi an bày, ta nóinặng không được, mà nhẹ cũng không được, ngươi nói coi, ta không thu bọn họ vào cho ngươi xử lý, ta làm sao mà xử lý được?” Lạc Vũ rống trả lại Vân Thí Thiên. Nàng xử lý không tốt, hai bên ai cũngkhông thể đắc tội, nhưng Vân Thí Thiên lại có thể, hắn nghĩ muốn làm như thế nào cũng không ai dám hoài nghi quyết định của hắn, cho hắn xử lýlà tốt nhất. Vân Thí Thiên bị Lạc Vũ rống một tiếng, khẽ nhíu mày dừng lại : “Để ý?” “Nói nhảm.” Lạc Vũ trừng Vân Thí Thiên. Namnhân của nàng, sao nàng lại không gấp cho được, nghĩ muốn xâm chiếm của nàng, không có cửa đâu. Vân Thí Thiên nhìn mày liễu của Lạc Vũ dựng thẳng, rất là hài lòng. Tức giận là được rồi, để ý là được rồi. Lập tức tâm tình cũng trở nên thư sướng,nhìn Lạc Vũ cưỡi ngồi ở trên người hắn, ánh mắt Vân Thí Thiên bắt đầuchậm rãi thay đổi. “Ta nói cho ngươi a, ngươi cũng không nên ra tay rất là trực tiếp nha, dù sao cũng đều là phụ thuộc quốc củangươi, nếu làm mất mặt bọn họ sẽ không tốt, về phía hoàng tỷ…ah…” Lạc Vũ ngồi trên người Vân Thí Thiên, vẫn giữ nguyên tư thế này nói chuyện với hắn, cảm giác được dưới thân cómột vật dựng thẳng lên. Lạc Vũ sửng sốt, kêu nhỏ lên tiếng. Cúi đầu nhìn xuống, lúc này Lạc Vũ không chú ý chính mình ngồi lên chỗ nào, mặt nàng đỏ lên. Đáng chết thật, chỗ nào không ngồi, đi ngồi lên chỗ này. Cảm giác được phía dưới cái mông vật kiahữu lực, mạnh như sắt thép, Lạc Vũ trừng mắt nhìn Vân Thí Thiên, trongnháy mắt không biết nên đứng lên, hay vẫn tiếp tục ngồi như vậy. Vân Thí Thiên nhìn sắc mặt Lạc Vũ ửnghồng ngồi trên người hắn, tươi đẹp như vậy nếu không động thủ quả thựcchính là xin lỗi chính mình. Lập tức, Vân Thí Thiên không biết nhẫn nại là cái gì. Tayduỗi lên, đè thấp đầu Lạc Vũ xuống hôn lên môi nàng. Đồng thời xoay người, vững vàng đem Lạc Vũ đặt dưới thân. Mười bốn tuổi, không nhỏ, không lớn, bất quá, hắn không ngại. Kịch liệt hôn môi gắn bó trên cần cổ trằn trọc mút vào, bàn tay lạnh lẽo dao động xuống phía dưới, tại da thịt ấm áp vuốt ve. Ai nói Vân Thí Thiên vốn là một đoàn băng. Hắn là một đoàn hỏa, một đoàn từ trong băng phóng ra hỏa. Sẽ làm cho một tia độ ấm cũng không có, cũng có thể thiêu đốt hết thảy. Lạc Vũ bị Vân Thí Thiên đặt ở dưới thân,cảm nhận được hắn cuồng nhiệt, trên mặt nóng đến kinh người, cái tên Vân Thí Thiên này, sao lúc nào cũng có thể phát tình vậy nha. Tinh tế thở dốc bay lên trong tẩm cung, độ ấm thẳng tắp bay lên. “Cái kia, khụ khụ… Hoàng đệ hả, muốn hônnhau các ngươi tùy thời có thể, trước mắt, chúng ta có phải hay khôngnên thương lượng một chút chuyện này nên xử lý như thế nào…” Ngay lúc này độ ấm trong tẩm cung thẳngtắp bay lên, ngoài điện đột nhiên truyền đến thanh âm Vân Khung, áp lựckhông cười ra tiếng. Đồng thời Phong Vô Tâm cũng ho khan một tiếng, ý bảo bên ngoài có rất nhiều người nha. Lạc Vũ nghe vậy mạnh mẽ đẩy ra Vân ThíThiên, sửa sang lại quần áo, nét mặt lúc xanh lúc hồng, trừng mắt VânThí Thiên cũng không phải mà không trừng cũng không phải luôn. Vẻ mặt Vân Thí Thiên cứng rắn, chuyện tốt bị cắt đứt làm cho sát khí bao phủ quanh thân, túc sát. Lạc Vũ mắt thấy Vân Thí Thiên mở miệng muốn kêu “biến đi”, nàng liền vội vàng mở miệng: “Tiến vào.” Đồng thời vươn tay sửa sang lại một chútquần áo lộn xộn trên người Vân Thí Thiên, liếc mắt nhìn gương mặt tứcgiận đến trắng bệch của hắn, đè thấp thanh âm nói: “Không cho phép tứcgiận.” Thanh âm hạ xuống, đám người Vân Khung, Phong Vô Tâm đẩy cửa mà vào, tiến vào trong điện. Bọn họ tựa tiếu phi tiếu nhìn hai người. (*cười như không cười => nụ cười trêu chọc) “Hoàng đệ, không phải ta muốn đánh nhiễu chuyện tốt của ngươi, mà là… Ngươi biết rồi đó.” Vân Khung buông tay. Vân Thí Thiên nghe vậy hừ lạnh một tiếng, một tay vươn ra ôm chầm lấy Lạc Vũ đang có ý định chạy trốn, quang minh chính đại ôm vào trong ngực, đối với tầm mắt của đám người Phong VôTâm, coi như không nhìn thấy. “Nói.” Thanh âm cực lãnh khốc cũng mang theo tức giận. “Ta đã cùng Vô Tâm thương lượng rồi, kêubọn họ đi về là chuyện không thể, làm cho các nàng trực tiếp thành phitử, bây giờ thoạt nhìn cũng không thể.” Vân Khung ho khan một chút nhìn Lạc Vũbất đắc dĩ bị Vân Thí Thiên ôm vào trong ngực, có giãy cũng giãy khôngra: “Ý của hai người chúng ta là, chỉ có thể tổ chức tuyển phi.” “Không có khả năng.” Vân Thí Thiên trực tiếp chối bỏ. “Quân vương, vậy ngươi nói xem nên xử lý như thế nào?” Phong Vô Tâm cười khổ nói tiếp. Vân Thí Thiên lạnh mi trầm xuống, ý tứ của hắn là mấy người đó ở đâu thì trực tiếp quay về nơi đó đi. Phong Vô Tâm nhìn sắc mặt của Vân ThíThiên cũng đoán được ý nghĩ của hắn, lập tức nói: “Như vậy cũng khôngđược, kế sách duy nhất chỉ có thể tuyển phi, nhưng chúng ta tăng thêm độ khó khăn. Lạc Vũ, chuyện tuyển phi này ngươi vốnnên xử lý, ngươi có thể toàn quyền quản lý chuyện nàu, chỉ cần cấp mặtmũi cho các phiên vương cùng quốc quân phụ thuộc quốc, ngoài ra ngươidùng thủ đoạn gì chúng ta cũng không quản, hết lòng phụ trợ.” Lạc Vũ vừa nghe, việc này tính đến cùng sao lại rơi vào trong tay nàng nữa. “Lạc Vũ a, hoàng tỷ là thật không ngờ tới Thí Thiên dẫn theo ngươi trở về, cho nên, việc này làm có chút quáphận, hoàng tỷ thật không phải với ngươi.” Vẻ mặt Vân Khung nghiêm túcnhìn Lạc Vũ. Lạc Vũ vừa thấy vội vàng đứng lên: “Đừng, hoàng tỷ người chiết sát ta rồi.” Vân Khung lắc đầu cười nói: “Không trách hoàng tỷ rồi, vậy việc này Lạc Vũ ngươi cứ nhìn mà xử lý đi.” Lạc Vũ nghe vậy giơ giơ lên mi, cứ như vậy đã chiếm tiện nghi nhờ nhả nàng rồi. Vân Khung này thật đúng là… Lạc Vũ quay đầu lại nhìn vào mắt Vân Thí Thiên, con ngươi rất nhanh chuyển động, tuyển phi, cho nàng xử lý, như vậy… “Vậy các ngươi cũng đừng trách ta làm khó dễ, đồng thời cam đoan sau này không có chuyện như vậy xảy ra nữa.” Nếu Vân Khung đã lên tiếng, như vậy nàng… “Đương nhiên sẽ không, chúng ta rửa mắt mong chờ.” Vân Khung, Phong Vô Tâm tất cả đồng thanh lên tiếng. Gió thu bay lên, các phiên vương cùng quốc quân phụ thuộc quốc tề tụ tại Vọng Thiên Nhai. Hôm sau, trên đại điện lâm triều. Lạc Vũ khéo léo cười, thản nhiên nhìn các phiên vương và quốc quân phía dưới, chậm rãi nói: “Các vị phiên vươnghòa quốc quân quả thật là một mảnh thành tâm đối với quân vương ta, quốc quân chúng ta rất vui mừng.” Phía dưới mọi người nhất tề dựng thẳng tai lắng nghe. Sau khi nghỉ ngơi và hồi phục ngày hômqua, Lạc Vũ có thân phận gì, các vị phiên vương từ xa đi tới cũng đãhiểu rõ, lập tức đối mặt Lạc Vũ, tâm tư mọi người cũng khó lường được. Lạc Vũ đầy mặt mỉm cười: “Bản thân ta đây cũng không nói nhiều, hôm qua sau khi chúng thần thương nghị, quânvương ta chưa bao giờ mở tuyển phi đại điển. Hôm nay chúng thần tề tụ, bách hoa tươi đẹp, nhờ dịp này tổ chức một lần tuyển phi đại điển cho quân vương.” Lời này vừa nói ra, phía dưới chúng phiên vương cùng quốc quân, nhất tề vui mừng, chúng nữ tử cũng là khuôn mặttươi cười trong suốt. Tuyển phi, các nàng rốt cục có thể vào hậu cung Vọng Thiên quân vương rồi. Mặc dù trước mắt xem ra đã định ra chính cung rồi. Nhưng là chính cung vì đế quân tuyển phi, đây là chuyện bình thường mà, các nàng tốt tốt nịnh hót mới được. Mà các quần thần Vọng Thiên lại hai mặt nhìn nhau. Nhìn qua có thể thấy Lạc Vũ hết sức là vô tư a, nhất định là có chuyện mờ ám rồi. Nhìn phía dưới mọi người vui mừng, Lạc Vũ chắp tay sau lưng, mỉm cười nói: “Từ cổ chí kim, tuyển phi không ngoàiso đấu cầm kỳ thi họa. Bất quá, lần tuyển phi này đây là choVọng Thiên quân vương, khảo nghiệm về cầm kỳ thi họa, những thứ này quân vương ta không cần. Hôm nay đây, không phải mỗi một nữ tử biết cầm kỳ thi họa là có thể vào hậu cung của quân vương ta.” “Đúng vậy, lời này nói rất đúng…” “Đúng, quân vương ta vốn là độc nhất vô nhị…” “Tốt, tiêu chuẩn tuyển phi của chúng ta đây vốn là…” Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người phía dưới đều phụ họa theo. Lạc Vũ nghe vậy gật đầu: “Bởi vậy, lầntuyển phi đại điển này, tiêu chuẩn tuyển chọn chủ yếu của chúng talà…đức, dung, ngôn, hạnh.” Đức, dung, ngôn, hạnh; là cái gì vậy? “Đức là phẩm đức, muốn vào hậu cung quân vương ta, cửa thứ nhất phải có phẩm đức xuất chúng, có đức hạnh tốt. Dung là dung mạo, muốn làm bạn bên người quân vương ta tuyệt đối không thể xấu như dạ xoa.” Nói đến đây, Lạc Vũ ngừng lại một chút,dù sao trước đây nàng chính là xấu như dạ xoa nha, mặc dù chỉ là giả bộhóa trang thôi, Vân Thí Thiên cũng có nói gì đâu, nhưng bây giờ mục đích vốn là muốn làm khó mấy vị mỹ nữ này, không để ý đến tính khinh thịtrong khi nói câu này. “Ngôn là ngôn hành, hành động cử chỉ là đại biểu cho thể diện của một người. Công là tàinghệ, hậu phi của Vọng Thiên quân vương, tuyệt đối không thể ngay cả một chữ cũng không hiểu, cầm trong tay vật gì cũng không biết.” Một lời hạ xuống, các quần thần trong điện đều gật đầu nói đúng vậy. Ý tứ bao hàm của bốn chữ này, quả thật rất quan trọng, là ngưng tụ của tất cả tinh hoa nha. Đám người Phong Vô Tâm, Yến Lâm cứ nghĩrằng Lạc Vũ sẽ ra đề tài làm khó làm dễ mấy nữ nhân phía dưới, nên khinghe lời này liền liếc nhau, trong mắt cũng hiện lên một tia kinh ngạc. Nói cho cùng, mấy lời này tuyệt đối là tiêu chuẩn chọn lựa hậu phi cao tầng. Lạc Vũ này trong hồ lô bán thuốc gì a. (*không rõ nàng có ý gì) Mà Vân Khung thì nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái. Thật hay cho giải thích chọn lựa hậu phi, đức – dung – ngôn – công, hay, hay a. Lạc Vũ dựa theo tiêu chuẩn chọn lựa những nữ nhân của Trung Quốc cổ đại với bốn thứ hạng “đức, dung, ngôn, công”. Cứ như vậy, Lạc Vũ thuận miệng mượn dùng làm tiêu chuẩn tuyển phi luôn. Cuối cùng đã trở thành tiêu chuẩn tuyển chọn phi tầng ở Vong Xuyên đại lục, đây là chuyện sau này. Nhìn trên điện các quần thần liên tục nói đúng vậy, Lạc Vũ lại ho nhẹ một tiếng, ngăn cản mọi người tiếp tục ồnào, dáng vẻ nàng ung dung nhìn lướt qua các mỹ nữ sắp xếp dài đến bênngoài nghị chính cung. “Lần này, tiêu chuẩn trong tuyển phi đại điển chính là bốn chữ này, tiêu chuẩn đã được quân vương ta phê duyệt.” Nói đến đây, Lạc Vũ nhìn các mỹ nữ, người người đều tuyệt sắc đến kinh người. Ngay sau đó chậm rãi nói: “Nói về đức,muốn trở thành hậu phi của quân vương chúng ta, phẩm đức là phẩm chấtquan trọng hàng đầu, hết thảy trước tiên đều là vì quân vương, hết thảyđều phải lo lắng cho quân vương ta, hết thảy phải lấy quân vương ta làmtrung tâm.” “Đúng, nói rất đúng.” Phong Vô Tâm nghe thế cực lực phụ họa. Phía dưới các phiên vương cũng lớn tiếng khen ngợi, lời này quả thực nói đúng cực kỳ. Mà Vân Thí Thiên thế nhưng lại tựa tiếu phi tiếu, nghiêng mắt nhìn Lạc Vũ, dựa vào ghế kỳ lân, khóe miệng giơ lên. Về phần Lạc Vũ, ay da, nói ra mấy lời này nghe nổi cả da gà, ác thật, nói ra được cũng nhục thật. Chiêu vỗ mông ngựa này ta chịu không nổi rồi. (*nịnh hót) Bất quá vẫn tiếp tục nói: “Khắp thiên hạđều biết, quân vương ta trên thân có thương tích, cần phải có lương dược để cứu trị, ngày xưa một hậu phi có phẩm đức cao thượng, đã lấy thịttrên thân mình làm thuốc trị thương, nguyện tự tổn thọ kể cả tánh mạngđể hầu hạ quân vương của họ. Bởi vậy, quân vương ta từ xa trở về, có được một phương thuốc, cần có người có lòng hỗ trợ, cắt thịt trên người để điều dưỡng…” Nói đến đây, các mỹ nữ phía dưới trong nháy mắt sắc mặt không còn chút máu. Có ý tứ gì, cắt máu thịt dưỡng Vân Thí Thiên? Muốn các nàng cắt thịt dưỡng quân vương của các nàng? Tiêu chuẩn phẩm đức chính là cái này? Trời ạ, các nàng vốn là phụ nữ, khôngphải là mấy con bò, con dê dâng lên để nuôi dưỡng quân vương, không phải là thức ăn cho quân vương nha, ô..ô. Các mỹ nữ tuyệt sắc bắt đầu biến sắc mặt. Mà Phong Vô Tâm lại càng hoảng sợ, ngày xưa có hậu phi cắt thịt? Sao bọn họ chưa từng nghe nói qua? Ngay sau đó đám người âm thầm nở nụ cười, nhưng nét mặt vẫn không thay đổi, khá cho một suy nghĩ đường hoàng. Sắc mặt Lạc Vũ vẫn như trước, nói nănghữu lực: “Hạng mục thứ hai là dung, như thế nào là tuyệt sắc khuynhthành, mọi người đều có lý giải khác nhau. Bất quá từ xưa, để hình dung một tuyệtsắc mỹ nữ chỉ có tám chữ, ta cho rằng đây là tiêu chuẩn nói lên một nữtử có đẹp hay không. Tám chữ này là: Chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa. Giải thích cho tám chữ này là, ngay cảcon cá khi thấy dung mạo của mỹ nữ cũng phải xấu hổ đến chìm vào đáynước, con nhạn nghe thấy tiếng đàn mỹ nữ, nhìn dung mạo mỹ nữ sẽ rớtxuống từ không trung. Nguyệt nhi bị dung nhan tuyệt sắc làm cho xấu hổ đến nỗi trốn vào tầng mây, khi đóa hoa chống lại tố nhan sẽ mặccảm mà khép lại cánh hoa. Đây chính là tiêu chuẩn của hạng mục dung.” Quần thần im lặng, mỹ nữ bắt đầu hộc máu. Này, này, như vậy là xem như xinh đẹp? “Quả nhiên tuyệt sắc.” Vân Khung thở dài một hơi, phương pháp này quả thực… “Ngôn, là không nói bừa không vọng động,nói ít làm nhiều, ngôn hành cử chỉ phải thỏa thiếp, hạng mục này chúngta sẽ tùy thời tùy chỗ mà khảo sát. Lấy những biểu hiện lúc bình thường của các vị làm cơ sở.” Lạc Vũ mỉm cười. Ngay sau đó hít một hơi cuối cùng nói:“Về hạng mục cuối cùng – công, vẫn là câu nói kia, cầm kỳ thi họa hoàntoàn không đáng nhắc tới. Vọng Thiên quân vương ta uy chấn bátphương, thống lĩnh quốc gia, bây giờ thế lực của Vọng Thiên Nhai chúngta đã khuếch trương, hùng bá thiên hạ.” “Nói rất hay.” Vẫn trầm mặc ít nói Yến Phi, đột nhiên quát một tiếng. Lập tức, vô số võ tướng vung tay hô to. Hùng bá thiên hạ, đây chính là hùng đồ của Vọng Thiên Nhai bọn họ, chính là mục tiêu của bọn họ. Một câu này, nói ra từ trong miệng một nữ nhân, lại làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào. Lạc Vũ gật đầu mỉm cười: “Bởi vậy, lúcnày mới lấy làm đề thi, ta yêu cầu các vị lấy Vọng Thiên Nhai như thếnào có thể xưng hùng thiên hạ làm đề tài, phân tích tình thế, đưa ra suy đoán chính xác, viết ra giải thích của các ngươi. Nữ tử có thể giúp quân vương ta nhất thống thiên hạ, sẽ là người ưu tiên được chọn lựa làm hậu phi. Tốt lắm, bốn tiêu chuẩn này sẽ được thi hành trong tuyển phi đại điển lần này. Chúng ta nhất định có thể tuyển ra nữ tửưu tú nhất cùng làm bạn bên người quân vương ta, ta đây trước hết nhiệtliệt hoan nghênh mọi người.” Lời nói ung dung hào phóng hạ xuống, nghị chính cung một mảnh lạnh ngắt như tờ. Yến Trần, Yến Lâm, Phong Vô Tâm, Vân Khung, bốn người liếc nhau, nhất tề khóe miệng rút gân. Cái này rốt cuộc là tuyển hậu phi hay là tuyển trạng nguyên, cư nhiên còn muốn bọn họ giải thích làm sao xưng hùng thiên hạ. Mấy nữ nhân đó nếu biết, như vậy còn cần dùng đến bọn họ phò tá bên người? (Đám người Yến, Phong Vô Tâm, Vân Khung) Phong Vô Tâm ở sau lưng Lạc Vũ dựng lên một ngón tay cái. Cái gì gọi là giết người không thấy máu, đây là, cao minh, thật sự là cao minh. Lạc Vũ khiêm nhường cười cười, một bộ dáng vân đạm phong khinh. (*thong dong, nhàn nhã) “Cho mọi người thời gian ba ngày để chuẩn bị, các vị mỹ nhân đều lui xuống đi, các vị phiên vương cùng phụ thuộcquốc quân, tiệc rượu hôm nay quân vương xin mời các vị, cảm tạ các vịmột phen nhọc lòng rồi.” Lạc Vũ mỉm cười, nhường sân khấu lại cho PhongVô Tâm. “Hôm nay…” Phong Vô Tâm ho khan một tiếng, tiếp nhận nói. Bên ngoài nghị chính cung, từng trận gió thổi tới, tươi mát vô cùng. Các vị mỹ nữ lui xuống, trái tim cũng mát lạnh như trận gió này. Cắt thịt lấy máu, chim sa cá lặn, bếnguyệt tu hoa, không nhiều lắm ngôn không nhiều lắm ngữ, viết ra kế sách hùng bá thiên hạ, ông trời ạ… Quả nhiên quân vương của bọn họ, tiêu chuẩn chọn hậu phi này có phải hay không rất cao a. Gió mát lạnh, lòng người vui vẻ. Tiêu chuẩn này được ban bố xuống dưới, lập tức, trong Thiên Cung dùng để tiếp đãi các phiên vương đều là một mảnh sôi trào. Ba ngày, thời gian chuẩn bị chỉ có ba ngày. Các nàng phải suy nghĩ, phải nổi bật. Trong lúc nhất thời, khắp nơi trong Thiên Cung đều có thể thấy được, các mỹ nữ giơ đao, múa kiếm đối với cánhtay, bắp đùi của chính mình, vẻ mặt vô cùng thê thảm, muốn xuống tay lại không dám hạ thủ. Trên mặt bọn họ đều là một vẻ rối rắm dữ tợn. Cắt thịt lấy máu, ô ô, quân vương yêu cầu rất cao rồi. Cho dù các nàng điều dưỡng cùng cổ vũ chính mình như thế nào đi chăng nữa cũng không khai đao được nha. Đồng thời, vô số các mỹ nữ im lặng cũng được sinh ra. Ngôn, ít nói làm nhiều, tùy thời có thể khảo sát, đây là Lạc Vũ đã nói. Bởi vậy, ở Thiên Cung các thị vệ nô tỳ đều không có việc làm, bọn họ thất nghiệp rồi. Nguyên nhân, là do một câu nói này của Lạc Vũ, mà vô số các mỹ nữ đợi tuyển chọn, bắt đầu trở thành đầu gỗ. Hỏi cũng không đáp chỉ mỉm cười. Hỏi hay là không đáp, chỉ mỉm cười. Chỉ vì một câu, ít nói nhiều làm, vốn là chính đạo. Bởi vậy, trong Thiên Cung, một đám tuyệt sắc mỹ nữ, lau bụi lau bụi, quét nhà quét nhà, cắm hoa cắm hoa, xuống bếp xuống bếp. Một đám dáng vẻ cao nghiễm ít nói, nhiều làm việc. Thiên Cung không có gì làm, nên cướp luôn chuyện của hạ nhân để làm, cho rằng chính mình đang thực hiện “ngôn”,tuyệt đối đủ tư cách. Cho nên, nô phó trong Thiên Cung thất nghiệp, một đám mỹ nữ trở thành nô phó. Này thật sự là… Hết nói nổi… Về phần dung, càng thêm đặc sắc rồi. Trong Thiên Cung, bên cạnh các hồ nước, hoa cỏ, chúng mỹ nhân tề tập. Trầm ngư, đám người đem mặt cơ hồ áp sát nước ao, phía dưới mấy con cá, ta bơi a, bơi bơi a. Nhiều lắm giơ mắt cá liếc mắt nhìn một đám mỹ nữ nhìn chằm chằm vào chúng nó cơ hồ muốn té xuống. Thật là khó hiểu, có cái gì đẹp mắt đâu mà xem. Con cá nhàn nhã bơi bơi trong hồ, chúng mỹ nữ mặt như khổ qua đèo. Trầm ngư muốn như thế nào trầm hả. “Ôi chao…” Ngồi chồm hổm đã lâu, chân đã tê rần, một người không đứng vững, chính mình té xuống hồ. Nhất thời cả đàn cá tản ra, lặn xuống dưới lá sen. Cái này… Cái này có tính hay không là trầm ngư? Hay là trầm người. Đừng nói hồ nước nhiều người, ngự hoa viên người càng nhiều. Phía trước mấy khóm hoa thiên kiều bá mị, các mỹ nữ hoặc vui vẻ hoặc cười, hoặc nháy mắt, hoặc xấu hổ, đối vớimột đám hoa lá chuẩn bị tư thế. “Xấu hổ hoa, ngươi mau khép lại nha…” “Khép, khép lại…” Đáng tiếc, mặc cho các ngươi làm như thế nào, bách hoa cũng mặc kệ. Có vị chịu không nổi, đến chống lại một đóa hoa cúc mới nở, đây là đóa hoa làm nhiều mỹ nữ tức hộc máu nhất. Này muốn như thế nào mới làm hoa mắc cỡ rồi hả. Về phần lạc nhạn, đại nhạn tại Phật Tiên Nhất Thủy chính là ma thú 3 cấp, cười với nó, nó sẽ rơi xuống? Ngươi đi nằm mơ đi. Mấy mỹ nữ nếm thử lạc nhạn, cũng cười rút gân rồi. Ba cấp ma thú đại nhạn đáp lại nụ cười của bọn họ là một đám cứt chim từ trên trời giáng xuống hôhô. Này cũng tạm thời bị gọi là lạc nhạn có được hay không? Nói đến chim sa cá lặn, hoa xấu hổ, còn có tính có thể khiêu chiến. Còn bế nguyệt, quả thực chính là khiêu chiến vượt qua chủng tộc cùng thiên địa rồi. Người xưa có câu mây, trăng treo trên cành liễu, người ước hoàng hôn. Lúc này bị chúng mỹ nữ làm được vô cùng nhuần nhuyễn. Chỉ thấy, ánh trăng sáng, hàng vạn ngôi sao nhấp nháy, từng trận gió mát, ngọn cây xào xạt. Chúng mỹ nữ đứng thẳng ở những vị tríkhác nhau trong Thiên Cung, đối với một vòng trăng sáng trên bầu trời,đôi mắt đẹp trông mong nhìn, khéo léo cười cười. Cơ hồ cười đến mặt rút gân, mặt trăng biến thành trăng tròn. Cũng chưa thấy trên bầu trời cái vầng trăng tròn kia xấu hổ kéo mây đen đến che khuất nó. Tình cảnh này, làm cho nghe được tin tức cả đám người Phong Vô Tâm, Yến Trần, Yến Lâm cười muốn té xỉu. Ngay cả cho tới bây giờ khuôn mặt vẫn lạnh lùng khôn cùng Yến Phi, cũng cong lên mi mắt. Như thế nào nghe vừa nghe thấy tình cảnhcác mỹ nữ đợi tuyển chọn trong Thiên Cung, không phải là một đám mỹ nữmà là đám bệnh thần kinh. Về phần Tiểu Ngân cũng chạy đi xem náonhiệt, hi hi ha ha cười đến ôm bụng, lăn lộn cười trước mặt Lạc Vũ, bộdáng như vậy thật làm cho người ta thấy thích. Hơn nữa hạng mục cuối cùng “công”, viết ra cách xưng bá thiên hạ. Bao nhiêu nữ nhân tài ba trong đầu như không còn một chút máu, mày mò vắt óc suy nghĩ cũng không biết viết cái gì. Viết thư giải thích cách xưng bá thiênhạ, này… Này là tuyệt thư nha, làm sao là thư do người viết được, ngườicó thể viết ra tuyệt đối là thần thánh rồi. Chúng nữ ai oán, tinh thần trong ba ngày này cơ hồ trở nên thác loạn rồi. Trái lại Lạc Vũ thì tự nhiên hào phóngbắt đầu nhận hối lộ, các phiên vương hòa quốc quân, xem Lạc Vũ có tưthái hào phóng ung dung, mẫu nghi thiên hạ. Cư nhiên chạy đến trước mặt nàng tặng lễ, ám chỉ có thể hay không thông cảm, sau này sẽ hòa bình ở chung, phụng dưỡng nàng. Ai đến Lạc Vũ cũng không cự tuyệt, bắt đầu thu vào không ít tài vật cho Vọng Thiên Nhai. Không thu sao được, nàng rất khi thành toàn tâm nguyện bọn họ nha. Mà Vân Thí Thiên cư nhiên cũng không trông nom, tùy ý nàng làm. Ba ngày thời gian thoáng một cái mà qua. Hôm nay, ánh mặt trời sáng lạn, điểu ngữ hoa hương. Lạc Vũ đứng ở trên đài cao trong ThiênCung Vọng Thiên Nhai, nhìn phía dưới chúng nữ nữ mặt rút, mỉm cười nói:“Chuẩn bị cho tốt rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]