Màn mưa dày đặc, bao phủ khắp nơi. 
Cả trong thiên địa một mảnh mưa to tầm tả. 
Mùa hạ đi, mua thu đến mang theo trận mưa đầu tiên, tới sắc bén mà huy hoàng. 
Mà ngay lúc này, mưa to bao phủ cả thiên địa, những con sông trong thành Lợi Châu dâng tràn lên. 
Một mảnh hỗnđộn chất đầy thi thể thối rửa trong thành, cùng những nơi còn chưa kịptiêu độc, bị một màn mưa to này rửa sạch sẽ, một mảnh trắng tịnh. 
Mưa rơi, xuyên thấu qua trời cao chảy xuống. 
Gột rửa qua tất cả những dơ bẩn, trả lại cho thiên địa một mảnh an tĩnh. 
“Hảo vũ.” Lạc Vũ vừa lôi kéo tay Vân Thí Thiên bước nhanh trở về Lợi Châu thành, vừa vui vẻ nói. (*mưa đến thật tốt, thật đúng lúc) 
Mưa to như thế, chính là trời cũng muốngiúp ta, so với việc nàng pha chế dược dùng để tẩy trừ độc khí bệnh dịch trong thành Lợi Châu, càng thêm mau lẹ, càng thêm hữu hiệu. 
“Hảo vũ.” Vân Thí Thiên trở tay cầm chặt tay Lạc Vũ, gật đầu, khóe miệng nhếch lên. 
Cơn mưa này đến thật đúng lúc, làm sao có thể không là hảo vũ đâu. 
“Hảo vũ.” Mà Phong Vô Tâm theo đuôi phía sau, thì nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái, cười tươi mở miệng khen. (*đây là nói Lạc Vũ, có Lạc Vũ thật là tốt) 
Có một vị phúc tiên trở thành người một nhà, Vọng Thiên Nhai thật là có phúc nha. 
Lần đầu đến đây đã giúp tiêu trừ dịchbệnh, làm tổn thất nghiêm trọng binh lực của Đế Phạm Thiên cũng khôngnói đi, ngay cả ông trời cũng giúp nàng luôn mới ghê chứ. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-hoang-phi/1608836/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.