Về điểm này thì hắn không lo, nhưng nếu bây giờ không đến dự trận đấu, chúng ta sẽ thua.
Hắn lo lắng chính là điểm này.
Lý Huyền che miệng vết thương, chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt trầm trọng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Quân Lạc Vũ, sao còn chưa trở lại vậy.
Mây trắng chầm chậm bay trên bầu trời.
Mà lúc này tại cửa mật thất Hạo Tàng Quốc Tông, sắc mặt Vân Thí Thiên vẫn không thay đổi chút nào cả, đứng vữngđón gió, nhìn bầu trời xanh trên đỉnh đầu với vẻ mặt lạnh nhạt.
“Sắp đến giờ thi đấu rồi, sao người còn chưa ra?” Bên cạnh Yến Lâm xem chừng canh giờ nói.
“Thời gian hai ngày phỏng chừng quá chặtrồi.” Yến Lâm lắc đầu, quay đầu lại nhìn phía cửa lớn Hạo Tàng QuốcTông, rèm che lay động nhưng vẫn không thấy khí tức của Lạc Vũ.
“Đủ rồi.”
Lời hắn vừa nói rơi xuống, Vân Thí Thiênvẫn lãnh khốc như một pho tượng điêu khắc đột nhiên mở miệng, sau đóchậm rãi xoay người lại.
Yến Lâm nghe vậy trong mặt chợt lóe lên kinh ngạc, cũng xoay người lại theo.
Bên trong cánh cửa Hạo Tàng Quốc Tông, loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân.
Cửa lớn chậm rãi mở ra, Lạc Vũ mỉm cười, Tiểu Ngân đứng trên vai, đơn độc bước ra.
Vân Thí Thiên nhìn quét Lạc Vũ liếc mắt một cái, rất trầm ổn, khí tức nội liễm thăng hoa.
Không bộc lộ tài năng, cũng không nổi lên sát khí.
Cười nhẹ chậm rãi đi đến, ôn nhuận như gió, mềm mại như nước.
Đó là một làn gió xuân ấm áp nhẹ nhàng, cũng là một loại thâm trầm sâu không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-hoang-phi/1608822/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.