“Sao vậy?” Lạc Vũ nghiêng đầu nhìn Vân Thí Thiên.
“Là người Yến Phi để cho chạy thoát.” Sắc mặt Vân Thí Thiên lạnh trầm.
Là người Yến Phi để cho chạy thoát? Là ý gì?
Lạc Vũ ngạc nhiên một chút, sau đó liền hiểu.
Ở bên ngoài bảo tháp màu trắng, người mà Yến Phi để cho chạy thoát không phải là bóng đen muốn hại nàng sao.
Theo tầm mắt Vân Thí Thiên, Lạc Vũ nhìn lên lôi đài, Lãnh Vô Quy là bóng đen kia sao?
Trong lòng vừa mới bắt đầu dao động, Tiểu Ngân đột nhiên giận dữ kêu lên, ngân quang chợt lóe đã phóng về phíaLãnh Vô Quy trên lôi đài.
Chính là người này, hại nó lần đầu tiên xuất thủ bị thất bại, đáng chết, đáng chết mà.
Mọi người có thể ẩn dấu đi khí tức củamình, nhưng nếu đối phương có cấp bậc cao hơn hắn sẽ không thể giấu nổi. Tương tự như vậy, trước mặt ma thú có khứu giác linh mẫn có che giấucũng vô dụng.
Lạc Vũ thấy Tiểu Ngân nhảy phóc ra ngoài, vội vàng nói: “Trở về.”
Đồng thời nàng xoay người đi xuống lầu hướng về phía lôi đài.
“Ầm.” Vừa vặn lúc này, một tiếng kịch liệt va chạm trên lôi đài.
Lãnh Vô Quy bị một kiếm của Giá Hiên Mặc Viêm bức lui đến bên góc lôi đài, cơ hồ nếu tiến thêm một bước nữa sẽ rơi xuống dưới.
Giá Hiên Mặc Viêm thấy vậy giương lênthanh trường kiếm màu xanh trong tay, tuấn nhan tươi đẹp lạnh lùng, mộtkiếm vung lên trực tiếp bức Lãnh Vô Quy rơi xuống lôi đài.
Nhưng vào lúc này, Tiểu Ngân lại phi thân nhảy lên lôi đài.
Lông cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-hoang-phi/1608821/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.