Lạc Vũ vươn tay vỗ vỗ vai cha mẹ nàng, lại trầm giọng nói: “Không nên hoảng, có con ở đây, nhất định sẽ giải quyết được.”
Cũng không phải là âm thanh leng keng hữu lực, nhưng lại mang theo tính trầm ổn và tỉnh táo mà một nữ tử 14 tuổi không nên có, làm cho người nghe cơ hồ cảm giác được có thể yên tâm.
“Vũ nhi, cha cũng không nói quanh co với con, ba ngày trước có một tin tức xấu truyền đến.”
Biểu tình của Quân Vân rất trầm ổn, cũng không nhìn ra một tia vội vàng xao động, đó là một loại khí chất lão luyện cùng trầm ổn nhẫn nhịn, được tôi luyện từ trong kinh nghiệm sa trường mà ra.
Mà lúc này, hắn xem Lạc Vũ như một người có thể cùng hắn thương lượng đại sự, cùng chung đối mặt khó khăn.
“Dạ, xin cha cứ nói.” Lạc Vũ lên tiếng nói với Quân Vân, giọng điệu cũng không mang một tia bối rối.
Quân Vân thấy vậy âm thầm gật đầu, trực tiếp mở miệng nói: “Ba ngày trước, Quân Phi phái người đi đón Lạc Lê, ba người thủ hạ bị trọng thương trở về.”
Lạc Vũ nghe vậy, lập tức có phản ứng, hai hàng lông mày nhíu chặt, nháy mắt một tia hung ác nổi lên trong mắt, nói: “Đệ đệ bị người khác bắt đi rồi sao?”
“Đúng vậy.”
Quân Phi đứng phía sau, sắc mặt âm trầm ngắt lời, lạnh lùng nói: “Là người của Tử Diễn quốc công phủ, một gã cao thủ lam tôn (cấp 6),ba gã cao thủ thanh tôn (cấp 5),đoạt đi Lạc Lê từ trong tay chúng ta. Chúng ta không phải là đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-hoang-phi/1608788/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.