Tốc độ chỉ trong vài giây, vật nhỏ đã giải quyết xong củ khoai.
Nó dùng móng vuốt sờ miệng một chút, ngẩng đầu lên chống lại đôi mắt LạcVũ, bộ dáng vênh váo, giống như muốn nói: “Ăn, ăn, bây giờ để xem ngươicòn ăn cái gì?”
Lạc Vũ thấy nó tự mãn nhướng mày, nàng cũng đã gặp qua, cái gì nó cũng có thể ăn rồi.
Hai ngày nay, có đôi khi nàng hái thuốc chậm một chút.
Lúc nó đi ra không phải ôm một hòn đá gặm, thì lại ôm đầu gỗ, nếu không thì ôm khối thủy tinh, nếu không thì là bùn đất.
Nó vốn là một vật nhỏ không kiêng ăn điển hình.
Bởi vậy, nhìn tiểu tử kia ăn tươi củ khoai, Lạc Vũ cũng không kinh ngạc.Nàng dứt khoát không ăn nữa, hai tay bắt chéo để sau đầu, gối lên, nhànnhã dựa vào tảng đá, chuẩn bị ngủ.
Tiểu gia hỏa kia thấy Lạc Vũ lại ngủ không để ý tới nó.
Không khỏi tức giận nhảy lên đỉnh đầu của Lạc Vũ, muốn phát tác lửa giận, làm tóc Lạc Vũ rối tinh rối mù như cái tổ chim.
Vẫn còn chưa hết giận, “ngao ô” lên một tiếng, trực tiếp cắn một lọn tóc mai của Lạc Vũ, ăn cho hả giận.
Nó lại không ngờ Lạc Vũ vẫn chẳng thèm để ý tới nó.
Mấy ngày nay vật nhỏ kiêu ngạo quen rồi, làm sao mà chịu nổi đãi ngộ lạnh nhạt như vậy.
Tròng mắt đỏ lên, đôi mắt nhỏ tròn trịa lập tức bốc lên một tia sương mù, một giọt nước “lộp bộp” rơi xuống.
Rơi vào trên mặt Lạc Vũ.
Lạc Vũ sửng sốt, lập tức mở mắt ra.
Chỉ thấy tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-hoang-phi/1608787/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.