Bảy người rời khỏi con đường này, nơi này phát ra tiếng la khóc vang trời, mà đám người Trương Húc Đông đã đi trước, đường thánh mẫu tôn vương cung, đó là một con đường nhựa rộng rãi, càng đi về phía Tây thì càng tối, chỉ có vài xe cộ từ phía tây chầm chậm chạy qua, điều kỳ lạ là không có một chiếc xe nào đi vào trong.
“Mấy vị đại ca, tối đến không thể đi về phía tây, xin các anh để tôi về đi!” Vẻ mặt tài xế lái xe đau khổ, lúc đầu cũng không biết mình đi đâu, giờ biết thì đã quá muộn, vì tiền đã nhét hết vào túi: “Tôi trẻ lại tiền cho các anh, mối làm ăn này tôi không làm nữa!”. Thử đọc tru?ệ? khô?g quả?g cáo tại ⩵ T RÙ?TRU?Ệ?.V? ⩵
Cả bảy người trên xe không ai để ý đến anh ta, Trương Húc Đông sờ lên người mình, móc ra được chưa đến một trăm vạn, H bi không đáng tiền, nhưng trên người anh cũng chỉ có cái này là nhiều: “Nếu như anh cảm thấy tiền đủ rồi thì anh cứ cầm tiền còn xe thì đưa cho chúng tôi, có nếu như thấy chưa đủ thì lái xe đi tiếp!”
Tài xế lắc đầu, rõ ràng là anh ta cảm thấy không đủ, nghiến răng nói: “Nhiều nhất là tôi chở mấy người đến cách nơi đó 5km, mong các vị đại hiểu cho chỗ khó của tôi!”
Tử Sài âm hiểm cười: “Xe quan trọng hay mạng quan trọng?” Vẻ mặt vui đùa của cậu ta chắc chắn không phải là chỉ nói giỡn, làm lái xe sợ hãi đến sắp phát khóc.
Trương Húc Đông khẽ lắc đầu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-chung-binh-do-thi-truyen-ky/652685/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.