Dưới yêu cầu không biết xấu hổ của Chu Đại Thánh, Trương Húc Đông vẫn gọi vài cô gái tới bồi rượu, với sự xuất hiện của Trần Uy và Khô Lâu cùng với một số đàn em, mọi người đều là bạn cũ nên cả phòng bao trở nên gà chó không yên, Trương Húc Đông cũng nhanh chóng nhập cuộc với bọn họ. Trong lúc nhất thời, anh dường như ném chuyện hôm qua ra sau đầu, nhưng ai biết được trái tim của người đàn ông này như thế nào.
Vô tình nhìn thấy lịch vạn niên trên điện thoại di động, còn sáu ngày nữa mới đến tết. Thời gian trôi qua thực sự rất nhanh. Bên cạnh Trương Húc Đông là Bạo Lực, anh ta là người do Hắc Hoàng phái tới để bảo vệ Trương Húc Đông, đêm lạnh như nước, Trương Húc Đông quấn chặt quần áo của mình.
Thời gian không còn quan trọng nữa, bởi vì thời tiết ở Tương Dương thay đổi thất thường, không ấm áp như mùa đông ở phương Bắc, mà ở đây nhiều nhất là điều hòa nhiệt độ, và một số thanh niên trẻ tuổi người bản xứ thậm chí còn không biết hệ thống sưởi trông như thế nào.
“Vẫn còn có thể lái xe hả?” Trương Húc Đông hỏi ôm con hổ nhỏ của Bạo Lực.
“Em không uống nhiều lắm. Chút nồng độ cồn này không thể khiến em say được đâu.” Ánh mắt Bạo Lực quét xung quanh, tỏ ra hết sức cảnh giác, bởi vì Cáo Vàng Đang Bay cũng không phải là đèn cạn dầu, và một người dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chịu nổi một viên đạn, bị bắn vỡ đầu: “Anh Đông, bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-chung-binh-do-thi-truyen-ky/652660/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.