Chương trước
Chương sau
So với phương Bắc, thành phố Tương Dương có thể nói là mùa xuân. Vào thời điểm này, nhiệt độ ban đêm cũng không hề dưới 0 độ C. Bầu trời đêm ở Tương Dương cũng đẹp như thành phố Ngọc vậy, không một ngôi sao, vầng trăng khuất sau làn mây mù cùng những ngọn đèn đường chiếu sáng cả thành phố.
Sau chín giờ, trên đường phố người bắt đầu thưa dần, một dáng người to lớn chạy trên đường quốc lộ, chân tay rũ xuống trông như một con khỉ đầu chó vậy. Nhìn kỹ hơn thì đó là một người đàn ông trẻ tuổi mang quần áo hip-hop cõng một người ngoại cỡ đang tiến từng bước về phía trước. Sau khi rời khỏi nơi đó được một lúc, Tarzan đã gục ngã trên mặt đất.
Nam Cung Diệp biết anh chàng da đen to lớn này vẫn luôn cắn răng chống đỡ, giờ phút này đã không thể cầm cự được nữa rồi.
Anh ta vẫy tay muốn ngăn chiếc xe tiếp theo lại, nhưng người lái xe ô tô màu đen nhìn hai người bọn họ trong tình trạng như vậy, thật sự sợ sẽ chết trong xe của anh ta, liền tăng ga phóng đi.
"Lão Tarzan à, mới vừa đến Trung Quốc mà cậu đã bị thương nặng như vậy, thật là trớ trêu mà. Nhưng mà thân thể cậu nặng quá, chúng ta không thể đến bệnh viện được, sẽ bị cảnh sát Trung Quốc bắt mất. Tôi cũng không biết đưa cậu đi đâu đây!"
"Thiếu gia, em không sao, không sao......"
"A!"
Vết thương trên người Trương Húc Đông đã được bôi thuốc băng bó lại, lúc này anh đang ngồi ngoài cửa phòng phẫu thuật, sốt ruột nhìn chằm chằm vào ánh đèn nơi phòng mổ kia. Ngay lúc anh còn đang mơ mơ hồ hồ thì đèn vụt tắt, một bác sĩ từ bên trong đi ra, anh vội chạy đến hỏi: "Cô ấy có sao không?"
"Xin nén bi thương, chúng tôi đã cố gắng hết sức!" Bác sĩ lắc đầu thở dài, còn Trương Húc Đông thì hoàn toàn như chết lặng, sấm sét giữa trời quang, đặt mông ngồi sụp xuống mặt đất, đầu óc trống rỗng.
Một vài người bên cạnh lắc đầu, một người đàn ông nói: "Thật đáng tiếc, người phụ nữ kia đẹp như vậy mà!"
"Anh à, anh chưa nghe sao? Dáng vẻ quá xinh đẹp thì không sống được lâu đâu." Một người đàn ông khác than thở nói.
Một người phụ nữ chắp tay nói: "Đúng vậy, từ xưa đến nay đạo lý này vẫn luôn không thay đổi. Cảm ơn mẹ đã sinh tôi ra xấu xí như thế này!"
"Tiểu Ninh!" Trương Húc Đông rơi nước mắt lã chã, không phát ra âm thành nào, nhưng nước mắt theo khóe mắt rơi dài xuống cằm anh, nhỏ tí tách trên mặt đất.
"Người anh em, xin nén bi thương!" Người đàn ông vừa lên tiếng trước đó cúi đầu vỗ vai Trương Húc Đông.
"Tôi mệt quá, tim đau quá!" Trương Húc Đông không biết tại sao lại nói những lời như vậy với một người xa lạ. Một bác sĩ bên kia đi tới, nói: "Thưa anh, người chết không thể sống lại, anh..."
"Bác sĩ Vương, mời người nhà ký tên đi!" Một y tá đưa hồ sơ ra, vừa thấy có gì đó không ổn, cô ấy nhỏ giọng nói: "Bác sĩ Vương, anh ấy là con của bệnh nhân phải không?"
Trương Húc Đông vừa nghe không đúng lắm, dù thế nào anh cũng phải trông giống anh trai hoặc bạn trai của Tô Tiểu Ninh mới đúng chứ. Anh trực tiếp đứng dậy túm lấy bác sĩ Vương đó, hỏi: "Anh nói người phụ nữ bị xuyên thủng cánh tay kia sao?"
Bác sĩ Vương khó hiểu nói: "Tôi đang nói về một người phụ nữ 73 tuổi bị ung thư gan giai đoạn cuối!"
"Con mẹ nó, ngu ngốc!" Trương Húc Đông đấm thẳng vào sống mũi bác sĩ Vương, bác sĩ Vương lập tức ngã xuống đất co giật, máu mũi chảy dài...
"Húc Đông!" Một giọng nói lanh lảnh vang lên, chỉ thấy Tô Tiểu Ninh được đẩy từ trong phòng mổ ra. Mặc dù sắc mặt cô ấy tái nhợt, cánh tay quấn băng gạc làm khung cố định, nhưng hoàn toàn không phải hôn mê như lời bác sĩ nói. May mà bác sĩ Vương té xỉu kia không phải là lang băm, nếu không...
Những y tá kia không biết tình hình nhìn bác sĩ Vương nằm dưới đất kia, lập tức xúm lại, kêu lên: "Mau lấy cáng đi, bác sĩ Vương mắc bệnh động kinh rồi!"
"Mẹ ơi! Mẹ yêu dấu của con ơi!" Hai người đàn ông và một phụ nữ quỳ rạp xuống sau khi người thân được đưa ra ngoài, bắt đầu than vãn khóc lớn.
"Xin nén bi thương!" Trương Húc Đông vỗ vai người đàn ông vừa rồi đã an ủi anh, sau đó tự mình đẩy Tô Tiểu Ninh đi vào trong phòng bệnh. Bây giờ anh mới biết, tình cảm của anh dành cho Tô Tiểu Ninh thật sự sâu đậm, có lẽ đây mới là tình yêu đích thực của anh!
"Húc Đông, sao anh lại khóc? Anh bị thương so với em còn nặng hơn đấy!" Hai người không chút để ý tới phía sau lưng.
Tiếng khóc la cứ thế vang lên, hai người bọn họ tận hưởng hơi ấm dành cho nhau, cứ như vậy nhìn nhau đầy trìu mến, rất lâu...
"Này, sao anh vẫn còn ở chỗ này?" Tài xế cả người bụi bặm xông vào phòng bệnh, trên người còn có cà chua thối cùng nửa miếng dưa leo, giống như mới vừa trong thùng rác chui ra ngoài vậy.
"Sao lại thành thế này?"
"Mẹ kiếp, còn chưa tìm được xe mới đã bị mấy đứa nhóc kia đánh cho một trận?"
"Xe của bọn chúng?"
"Chao ôi, gặp phải đồng bọn, bọn họ cũng là cướp xe!"
"..."
"Chết tiệt, tên khốn kiếp kia dám đánh người anh em cua tôi!" Lúc này bảy tám thanh niên đang khiêng hai người ốm tong teo trông gió có thể thổi bay bất cứ lúc này vào.
"Hai tên này mà còn làm cho anh chật vật như vậy?"
Tài xế gật đầu, nói: "Đừng nhìn bề ngoài, bọn họ đều là cao thủ đánh cận chiến đấy. Nếu không phải thân thủ tôi tốt, hôm nay đã là ngày giỗ rồi."
"Ra ngoài luyện một chút nhé?" Trương Húc Đông ngoẹo đầu nhìn về phía những người trẻ tuổi này.
"Này, có phải anh còn chưa gọi điện thoại cho chủ nhân không?" Ngồi ở ngoài bãi cỏ, xung quanh còn có bảy tám người trẻ tuổi vây quanh, tài xế kia hỏi Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông ấn vào vết thương, xem ra Tương Dương này thật đúng là đầm rồng hang hổ, còn trẻ tuổi mà có thực lực như vậy, không hề đơn giản mà!
"Tôi đây không phải vừa định gọi sao?"
Nhưng một số điện thoại cố định địa phương đã gọi vào điện thoại, anh nghe máy: "Trương Húc Đông, chúng tôi đang ở đường Tân Hàm bảo người đến đón chúng tôi!"
"Hỏa thần?"
"Là thiếu gia!" Tài xế kia đứng dậy rời đi, lái chiếc Land Rover mới còn chưa được cấp giấy phép phóng thẳng đến địa điểm đó.
Mười phút sau, Trương Húc Đông ngồi bên cạnh Tô Tiểu Ninh, vuốt ve mái tóc đen mượt, nói: "Tiểu Ninh à, em nên đi gội đầu thôi!"
"Ừ ôi, mấy ngày nay em cũng chưa tắm, nhưng tay của em..."
"Anh rửa cho em!"
"Được!"
Bốn mươi phút sau, Trương Húc Đông đang lau mái tóc còn ướt cho Lâm Tâm Di thì thấy Nam Cung Diệp bước vào, sau lưng anh ta đầy máu, từng giọt nước không ngừng rơi xuống tóc.
"Hắc Long thật sự thả cho anh đi nhỉ!" Trương Húc Đông nhìn Nam Cung Diệp, bọn họ không tính là bạn bè, nhưng mà vừa rồi Nam Cung Diệp đã cứu bọn họ. Ít nhất ở trong mắt Trương Húc Đông, Nam Cung Diệp được coi là người tốt.
Nam Cung Diệp đưa tay lau mồ hôi trên đầu, nói: "Tôi đã nói với anh rồi, bọn họ không dám làm gì chúng tôi... À, đúng rồi, đây là của anh!" Anh ta ném con dao đấu của Trương Húc Đông tới, bên trên còn dính đầy máu.
Trương Húc Đông vừa nhận lấy dao, vừa gọi: "Bác sĩ!"
Ầm!
Nam Cung Diệp hôm mê bất tỉnh.
Bác sĩ nói Nam Cung Diệp thể lực kiệt quệ, cho anh ta truyền nước muối cùng chất dinh dưỡng, chắc sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng. Trương Húc Đông quay về phòng bệnh của Tô Tiểu Ninh, nhìn người đã ngủ say, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.
Rạng sáng, Tô Tiểu Ninh mơ hồ mở đôi mắt mơ màng buồn ngủ của mình ra, nhìn Trương Húc Đông đang ngồi thẳng trên ghế đẩu, đang nhắm nghiền mắt, ngáp một cái. Cô còn chưa kịp nói gì thì Trương Húc Đông đã mở mắt ra, hỏi: "Khá hơn chút nào không?"
"Anh không ngủ sao?"
"Có chợp mắt một chút, sau nửa đêm em lại sốt cao." Trương Húc Đông sờ trán Tô Tiểu Ninh, sau đó lại sờ chính mình, nói: "Ừ, hạ xuống rồi này."
Tô Tiểu Ninh kéo tay Trương Húc Đông, nói: "Em không muốn ở lại đây, cánh tay lại không ảnh hưởng tới việc chúng ta trở về thành phố Ngọc. Em nhớ nhà!"
"Ừ, khi nào trời sáng chúng ta sẽ ngồi máy bay trở về!" Trương Húc Đông nhìn đồng hồ, đã 5 giờ 30 phút sáng.
Tô Tiểu Ninh gật đầu, nói: "Húc Đông, trước đây anh đã tới Tương Dương sao?"
"Không có!"
"Em cũng chưa đến đây. Anh có thể đưa em ra ngoài để hít thở không khí trong lành được không?"
"Em không muốn ngủ ngơi nữa sao?"
"Đã ngủ đủ rồi, em ghét mùi bệnh viện, đi dạo một vòng đi!"
"Được rồi!"
Trương Húc Đông thuê xe lăn đẩy Tô Tiểu Ninh đi đến khu vườn nhỏ bên cạnh bệnh viện, lúc này đang có một nhóm người đang múa bài "Phong quốc rực rỡ nhất", có vẻ vô cùng nhịp nhàng. Dáng vẻ kia trông cực kỳ say mê. Có một ông cụ ngồi trên ghế đá cầm nước suối mặc quần áo dày cộp ngồi vui vẻ nói chuyện phiếm.
"Sau này chúng ta cũng có thể như vậy đúng không?" Tô Tiểu Ninh dường như biến thành một người khác, vẻ mặt hâm mộ những cụ già trong ánh hoàng hôn kia.
Trương Húc Đông cười nói: "Anh cũng sẽ ngồi ở đó." Anh chỉ tay về phía các cụ già phía xa.
"Cảm ơn anh!" Ngay khi bọn họ đang thưởng thức điệu nhảy đẹp mắt kia, chợt có ba thanh niên chưa đủ 16, 17 tuổi xông vào từ bên cạnh lao thẳng vào nhóm cụ già.
"Con mẹ nó, ông già kia, có biết cướp không? Đưa tiền ra đây!" Ba thanh niên kia xách theo dao găm sáng bóng, mặc dù không mở đao, nhưng đủ để uy hiếp những cụ già kia. Bọn họ đều là những người gần đất xa trời, muốn nhanh chóng đứng lên cũng không nổi chứ đừng nói là chạy.
Các cụ già đang vui vẻ nhảy múa, căn bản không chú ý đến chuyện xảy ra bên này. Một người còn chưa có tới 600 đồng, nhưng vẫn phải đưa cho bọn chúng. Đám người nhét tiền vào túi, trong miệng còn không hài lòng chửi rủa: "Mẹ nó, một người còn chưa được 200 đồng, chút tiền này cộng lại ngay cả một thiết bị trò chơi còn không đủ nữa ấy chứ!"
"Ồ, không tệ, đã tốt hơn nhiều so với lần trước, đi bao cả quán Internet thôi!" Ba tên thanh niên kia vô cùng hiên ngang rời đi.
Lâm Tâm Di nhìn Trương Húc Đông, nói: "Húc Đông, sao anh lại không dạy dỗ cho ba tên nhóc kia một bài học?"
Trương Húc Đông nhất thời nhếch miệng, bởi vì anh đã sớm biết sau lưng còn có rất nhiều loại người như vậy. Anh sợ Tô Tiểu Ninh lại bị tổn thương, nhưng anh là Quỷ Sa Tăng, chứ không phải là Thượng đế. Anh chợt nói: "Cút ra đây!"
Bất chợt có bốn thanh niên từ sau tán cây đi ra, trên tay còn mang thêm mấy người nữa, nói: "Chà, tên nhãi này gan lớn nhỉ, biết anh em chúng ta đến, còn ngu ngốc không chạy. Mang đồ có giá trị ra đây!"
"Cái đầu của tôi rất đáng tiền đây, đáng tiếc bọn mày không thể lấy được! "Trương Húc Đông cười xấu xa, nói: " Tuổi còn nhỏ mà không làm việc tốt, đừng học đòi những trò này nữa!"
"Con mẹ nó, tao đây làm gì cần mày quản sao?" Thanh niên cầm đầu kia chĩa con dao trên tay vào mặt Trương Húc Đông, nói: "Đừng giả vờ nữa, lấy tiền ra đây, nếu không sẽ để mày phải đổ máu đấy!"
"Vậy làm xem nào!" Trương Húc Đông khóa bánh xe lăn lại, sau đó trực tiếp xoay đánh một quyền. Anh chàng bị đánh kia hét lên một tiếng, ngã xuống đất.
Ba thanh niên còn lại lập tức vung dao chém loạn xạ, nói: “Mẹ kiếp, thằng khốn nhà mày, người của bang Hà mà cũng dám đánh, chém chết nó!"
"Bang Hà? Không phải bang Nổ đất chứ? Người nên bị đánh là bọn mày mới đúng, dám bắt nạt người già ốm yếu thì có bản lĩnh gì, bọn mày khác gì súc sinh cơ chứ!"
"Húc Đông, đủ rồi, còn đánh nữa bọn họ sẽ chết mất!" Tô Tiểu Ninh lo lắng hét lên.
Lúc này Trương Húc Đông mới dừng tay, anh không biết mình bị làm sao, nhưng dù sao anh cũng rất khó chịu. Anh càng chắc chắn quyết định muốn ở lại Tương Dương của mình, nhưng không phải bây giờ, mà là hai tháng sau. Anh sẽ mang theo các anh em của Long Bang tới. Bóng tối có mặt ở khắp mọi nơi, ở bất kỳ quốc gia, thành phố nào. Chỉ là những điều đó có nằm trong mắt bạn hay không mà thôi. Tất nhiên lý do này có hơi gượng gạo, nhưng con người ta đôi khi làm việc gì cũng không cần lý do, bởi vì không phải bất kỳ ai cũng hiểu cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.