Trương Húc Đông vừa mới lau sàn xong thì Trần Uy đã hớn hở đi vào, sau lưng còn có bốn người kia. Cậu ta chỉ vào Trương Húc Đông nói: "Gọi anh Đông!" "Anh Đông!" Bốn chàng trai mặt mũi sưng húp kêu lên. Trần Uy ngồi trên chiếc giường vốn đã thuộc về cậu ta, cười nói: "Anh Đông, bốn đứa đàn em của em đây, tốc độ đã đủ nhanh chưa?" Trương Húc Đông cười nói: "Tên mập chết tiệt, bọn họ đều là trẻ con, cậu đừng có gieo họa đấy!" "Em chỉ thử chút thôi, cuối cùng vẫn muốn xem bọn họ có thích hợp hay không, quan trọng là người tình tôi nguyện. Em không phải loại người thích ép buộc người khác đâu!" Trương Húc Đông bất lực lắc đầu, tên này thật ra cũng có quan điểm giống anh. Nhưng nếu cứ thu phục đàn em kiểu như thế này, anh đảm bảo chỉ trong một tuần tất cả các học sinh trong trường đại học sẽ bị thu phục mất. Tuy nhiên đàn em như vậy còn không sánh bằng mấy tên lưu manh trên đường, căn bản không phải là người mà anh muốn tìm. Anh nói với bốn người kia: "Xin chào, tôi tên là Trương Húc Đông!" Bốn anh chàng kia nhìn thấy Trương Húc Đông dễ gần như vậy, không thể hiểu nổi tại sao Trần Uy lại gọi anh là anh Đông, mặc dù không nghĩ ra, nhưng bọn họ vẫn lịch sự giới thiệu một chút. Cậu chàng đẹp trai kia gọi là Cao Hoành, đến từ thành phố Trương, hai mươi tuổi. Người có khuôn mặt đầy vẻ trẻ trung tên là Lý Vỹ, đến từ thành phố Cô, mười chín tuổi. Tóc ngắn ba phân, mông tương đối to gọi là Lý Tiểu Bác, cũng là người thành phố Cô. Cậu ta là bạn cùng tuổi của Lý Vĩ, sau đó chuyển đến thành phố Ngọc. Còn người có vóc dáng nhỏ nhắn gầy nhất tên là Trương Đào, đến từ thành Dương, hai mươi mốt tuổi. Trong bốn người bọn họ, Lý Vĩ là người nói nhiều nhất, trên mặt cậu ta đầy mụn, không ngừng nói đông nói tây. Vừa rồi mới cùng Trần Uy đánh nhau một trận, nhưng người xưa đã nói không đánh nhau không quen biết, chẳng mấy chốc sáu người bọn họ đã trở nên quen thuộc. Lý Vĩ nhìn Trương Húc Đông từ trên xuống dưới, sau đó nói: "Nhìn các anh không giống như sinh viên, có phải đã đi làm bên ngoài rồi không?" Trương Húc Đông gật đầu, cười nói: "Mới đi làm mấy ngày thôi, ngay cả tiền lương cũng chưa nhận đã từ chức không làm nữa rồi, trở về lò luyện này học một ít nữa. Các cậu thì sao? Tại sao cũng ở đây?" Lý Vĩ đáp: “Đừng nhắc tới nữa, bọn em cấp ba còn chưa có học xong, không muốn đọc sách. Mà bây giờ tuổi cũng còn nhỏ, muốn đến trường kỹ thuật học vài thứ gì đó để sau này vào xã hội không đến nỗi không tìm được việc làm!" "Em ngay cả cấp hai còn chưa học xong!" Cao Hoành nói. Lý Tiểu Bác khinh thường nói: "Em mới tốt nghiệp tiểu học xong đã ở nhà chơi mấy năm, sau đó tới đây!" Trương Húc Đông có chút không nghe nổi nữa, chỉ sợ tên Trương Đào này sẽ nói cậu ta thậm chí còn chưa đi học, vẫn luôn ở nhà chăn nuôi gia súc quá. Tuy nhiên ngoài dự liệu của anh, Trương Đào cười nói: "Tôi thi đậu vào chuyên ngành này, cảm giác chả ra sao cả. Thêm nữa là bạn gái tôi cũng học về máy tính, cô ấy đã tốt nghiệp đi làm rồi, cho nên có thể nói tôi đến đây để nhờ cậy cô ấy!” "Cậu thật là con mẹ nó đỉnh?" Trần Uy giơ ngón tay cái lên nói: "Nhìn làn da đẹp kia của cậu, còn cả mái tóc xoăn đó nữa, chắc hẳn là rất hấp dẫn các cô gái nhỉ?" "Cũng không tệ, nhưng mà tôi đã có bạn gái rồi, sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt nữa đâu!" Trương Đào lắc đầu. Trương Húc Đông gật đầu nói: "Cậu đúng là một lòng một dạ đấy, là một người đàn ông có trách nhiệm!" Dưới sự chỉ đạo của Trương Húc Đông, bọn họ cũng tự mình dọn dẹp vệ sinh một chút. Ngay lập tức ký túc xá giống như một nơi khác vậy, Lý Vĩ muốn lấy ít tiền sinh hoạt của mình mời mọi người đi ăn nhà hàng, mặc dù Trần Uy đồng ý nhưng Trương Húc Đông từ chối. "Vẫn nên để tôi đi!" Trương Đào liếc nhìn Lý Vĩ nói: "Cậu ta đã nghèo rớt mồng tơi rồi, mấy ngày nay có lẽ vẫn nên để chúng ta mời cơm thôi!" "Các cậu không cần phải tranh cãi, chúng tôi vừa mới tới nơi này, làm sao có thể để cho các cậu tốn kém như vậy được!" Trương Húc Đông duỗi tay muốn đẩy bọn họ ra. Trương Đào tốt bụng nói: "Trong trường đại học này rất lộn xộn, thường xuyên mất đồ, các anh đừng để những thứ có giá trị ở trong ký túc xá." "Yên tâm đi, vật đáng tiền đều ở trên người chúng tôi rồi!" Trương Húc Đông vỗ vào túi tiền của mình cái "đét", bên trong là một tờ ngân phiếu, không phải quá nhiều, nhưng lại là một khoản tiền khổng lồ đối với một học sinh bình thường. Ngay cả với một gia đình mà nói cũng là một số tiền lớn, khoảng một triệu tệ, do Mạnh Nguyệt đưa cho anh làm kinh phí hoạt động. Cách trường đại học không xa là một quán lẩu, Trương Húc Đông để bọn họ đi vào trước, anh đi ra ngân hàng rút một ít tiền. Bởi vì sau này cũng đám sinh viên này giao thiệp sẽ có chỗ cần phải tiêu tiền, mấy trăm tệ trong tối nhất định là không đủ. Anh lấy tiền trong thẻ ra, chỉ để lại mười ngàn tệ cho trường hợp khẩn cấp. Tuy là buổi trưa nhưng quán lẩu này đã chật kín, nhóm người Trần Uy lo lắng Trương Húc Đông không tìm được chỗ, nên một đám người bèn ngồi xổm ở cửa ra vào tán gẫu, thuận tiện chờ Trương Húc Đông. Sau khi thấy Trương Húc Đông trở lại, đang định hỏi bên trong còn dư chỗ hay không thì đúng lúc có một bàn tính tiền rời đi, sáu người bọn họ liền hùng hùng hổ hổ đi vào. "Ông chủ, sáu xiên thịt dê cay lớn nhé!" Sau khi ngồi xuống, Trần Uy cao giọng hét lên, làm cho những người khác giật nảy mình, ánh mắt như nhìn những tên ngốc. Mặc dù thời tiết vừa mới hạ nhiệt một chút, nhưng cũng không đến nỗi ăn không ngon miệng. Trương Húc Đông nói với bốn người bọn họ nói: "Mọi người đừng khách sáo, xem ra hôm nay là Trần béo mời!" Trần Uy cười ha ha nói: "Vậy đương nhiên em phải mời rồi, đầu tiên là muốn chiêu đãi anh đông, tiếp theo là muốn nói lời xin lỗi với bốn người anh em, hôm nay anh Mập đây nhất định phải mời!" "Anh Uy, anh thật đúng là rất thực tế!" Cao Hoành nói thẳng. Trần Uy nói: "Các cậu chưa đi vào xã hội, nơi đó mới đúng là thực tế." Đột nhiên cậu ta liếc nhìn Lý Tiểu Bác hỏi: "Thằng nhóc này bị sao vậy? Cái mông khá to đấy, nhưng lại không nói nhiều, sợ tốn năng lượng hả?" Lý Vĩ cười khổ nói: "Thất tình, mấy ngày nay chính là giai đoạn hậm hực ấm ức!" "Thất tình ấy à, người cũ không đi người mới không tới, trong lớp chúng ta nhiều gái đẹp như vậy, chắc không khó tìm lắm đâu!" Lý Tiểu Bác cuối cùng cũng mở miệng: "Anh Uy, đừng xem thường em, với em đó là tình yêu thực thụ!" "Cút!" Trương Húc Đông cùng những người khác đang cười đùa thì thấy bảy tám chàng trai mang giày Nike vào cửa, nhìn xung quanh, đẩy nhóm người đang còn chưa ăn xong ra, sau đó ngồi xuống bắt đầu bàn tán gì đó. "Anh Đông, một đám nhãi nhép ranh con, có gì mà xem đâu chứ!" Trần Uy nói. Trương Húc Đông nhìn những người đó, thấp giọng nói: "Những người này tiến vào mà không gọi món gì cả, cứ luôn cúi đầu như sợ người ta nhìn thấy mặt mình vậy, nhất định là không có chuyện gì tốt!" Trần Uy liếc mắt nhìn thử rồi nhanh chóng dời đi, nói: "Con mẹ nó, ban ngày ban mặt mà bọn họ muốn làm gì?" "Nơi này là ngoại thành, không có việc gì không thể làm cả, có trời mới biết bọn họ định làm gì!" Trương Húc Đông gắp mấy lát thịt dê đỏ như máu lên nhét thẳng vào miệng. "Hai người đang nhìn cái gì vậy?" Trương Đào phát hiện hai người Trương Húc Đông có gì đó không đúng lắm. "Không có việc gì, mọi người ăn đi nào! Ông chủ, sáu chai bia!" Trần Uy lại bắt đầu muốn uống, bốn người còn lại cũng không rõ là tình huống gì cả, không thể làm gì khác là bắt đầu ăn nhậu. Trong số đó Trương Húc Đông phát hiện ra cậu nhóc Trương Đào kia không hút thuốc, không uống rượu. Đầu năm nay đúng là quái thai nào cũng có mà. Sau khi ăn được một lúc, bỗng bảy tám người kia lao ra khỏi quán lẩu, người trong quán sợ hết hồn. Đợi đến khi phản ứng lại đã thấy đám người nọ rút dao găm ra trực tiếp đâm vào người đàn ông của đôi tình nhân kia. "A!" Bên ngoài là tiếng hét chói tai của nữ sinh phát ra, mà cô gái của đôi tình nhân kia lập tức bị đánh ngất đi. Một chiếc xe ô tô mang biển số vàng đúng lúc chạy tới, cửa xe mở ra, một thanh niên tóc dài cười nhạt: "Còn dám ở sau lưng ông đây giả vờ giả vịt, để xem ông đây xử lý cô thế nào. Con mẹ nó nhanh lên, đừng để đến lúc xe cảnh sát đến đón bọn mày!" Người đi đường tránh một bên cũng đang quan sát, nhưng không ai lao ra ngăn cản chuyện bất công này cả. Trần Uy có vẻ hơi khó chịu nhưng bị Trương Húc Đông đạp chân lên, nói: "Chúng ta mới tới, không nên gây chuyện!" Nói bóng gió chính là ở chỗ này không phải địa bàn của hai nhà chúng ta, không nên bứt dây động rừng. Cuối cùng vẫn phải có người tốt bụng lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ báo cảnh sát. Lúc này chàng trai ngã trong vũng máu kia, sinh mệnh vẫn còn chưa quá kiệt quệ, khó khăn móc điện thoại di động ra nói: “Anh Hắc, anh... em gái của anh bị người của Dũng Tử bắt đi. Sao cơ? Anh đang ở bệnh viện hả, mặc kệ em gái kết nghĩa này à? Con mẹ nó!" Vừa mới dứt lời, chàng trai kia đã ngất đi, chưa tới năm phút sau cảnh sát lái xe chạy tới, sau đó cậu ta bị lôi đi. Những cảnh sát bắt đầu bảo vệ hiện trường, Trần Uy lắc đầu nói: "Ông chủ, thêm sáu chai nữa, mẹ kiếp, quên còn một chai chưa uống. Năm chai thôi!" Lúc đi ra khỏi quán lẩu, bầu trời không chỉ có mây mù mà còn mưa nhẹ nữa. Mấy người bọn họ bàn luận về chuyện vừa xảy ra cách đây không lâu, Trương Húc Đông có thể nhìn thấy được bốn tên kia còn lãnh đạm hơn cả Trần Uy, xem ra loại chuyện này không phải là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy. Bây giờ đang nói cái gì mà Lão Hắc như vậy không được, tối hôm qua còn bị người của Dũng Tử dọa sợ các kiểu. Ngủ trưa, Trương Húc Đông cho tới bây giờ chưa từng có. Tuy nhiên phải làm một học sinh thì anh phải thích ứng thôi. Trần Uy nằm ở cạnh giường ngáy to, càng lúc càng lớn hơn, ồn ào đến nỗi Trương Húc Đông không thể ngủ được. Anh đành phải đứng dậy châm một điếu thuốc, nhìn đám học sinh đang chậm rãi che ô bước trong màn mưa. Trương Đào đang ôm điện thoại nhắn tin với bạn gái, nói: "Anh Đông, có phải vừa rồi anh đã bị hù dọa rồi không?" Trương Húc Đông lắc đầu cười nói: "Loại chuyện này tôi gặp nhiều rồi!" "Làm sao có thể như vậy được, chuyện này tuy rằng xảy ra nhiều ở ngoại thành, nhưng là ở những nơi khác rất hiếm thấy đấy. À mà đúng rồi, còn chưa hỏi anh, quê anh ở đâu vậy?" Trương Đào hỏi. "Tôi lớn lên ở Israel!" "Ồ, thảo nào, em còn tưởng rằng anh bị sốc!" Trương Đào thở dài nói: "Bên kia có phải còn hỗn loạn hơn so với ở đây không?" Trương Húc Đông gật đầu, một lát sau, anh đánh thức Trần Uy tỉnh dậy. Hai người bước vào nhà vệ sinh, Trương Húc Đông nói: "Béo à, mặc dù chúng ta không phải cùng một băng nhóm, nhưng bên này hỗn loạn hơn so với tưởng tượng, cậu làm việc có chừng mực một chút, ông đây không muốn đi nhặt xác cậu đâu!" Trần Uy dụi dụi mắt nói: "Anh Đông, em biết phải làm sao mà. Anh tới đây có mục đích gì vậy? Nếu như có thể thì nói cho em biết thử xem, để em cũng giúp anh nhé!" Trương Húc Đông châm thuốc thở dài nói: "Tôi tới đây tán gái!" "Được rồi, coi như em chưa hỏi vậy. Đợi khi nào anh muốn nói thì nói cho em vậy, trong trường đại học này, em là anh em của anh, em sẽ giữ bí mật cho anh!" "Sau này nói chuyện sau!" Trương Húc Đông đương nhiên sẽ không ngốc đến mức nói cho Trần Uy biết anh tới đây để thành lập băng nhóm để hỗ trợ kế hoạch lớn của Thanh Long Hội trong tương lai. Trước mắt cần kìm hãm Vũ Môn đã, tên Trần béo này cũng không phải là một tên dễ chơi, nên chỉ có thể nhìn xem mọi chuyện sau này sẽ phát triển như thế nào thôi. Chưa nói đến chuyện đến lúc cần thiết còn phải giết chết Trần Uy, như vậy mới có thể thuận lợi xây dựng băng nhóm được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]