Những người đó cười tỏ vẻ hiểu rõ, ngay lập tức đe dọa anh: "Thả chị Nguyệt ra, nếu không chúng tôi sẽ giết cô ta!"
Trương Húc Đông tức giận mắng lớn: "Cô chạy về là muốn tìm chỗ chết hả? Ông đây đã nói cô thế nào, không có điện thoại của tôi thì không được phép trở về mà, sao cô còn trở lại làm gì!"
"Tôi... tôi lo lắng cho anh!" Lâm Tâm Di nức nở, giọng nói mang theo tiếng khóc run rẩy nghẹn ngào.
"Nhóc con, xem ra quan hệ của hai người cũng không tồi nhỉ! Tôi đếm..."
"Đếm cái gì mà đếm chứ!" Đôi lông mày của Trương Húc Đông nhíu chặt lại, tia sáng trong mắt gần như sắp phóng ra ngoài, lạnh lùng nói: "Thả cô ấy ra cho ông!"
Đôi mắt đẹp của Mạnh Nguyệt đảo qua, ra hiệu cho tám tên lực lưỡng kia, sau đó nói: "Thả cô ấy ra."
Trương Húc Đông kinh ngạc, anh vốn định chuẩn bị liều chết rồi. Nếu dựa vào thân phận của người phụ nữ trong tay anh này, những người đó tuyệt đối sẽ không dám dùng Lâm Tâm Di để uy. Tuy nhiên không ngờ Mạnh Nguyệt lại nói trước.
Thật ra thì tám người đó cũng phải chịu áp lực rất lớn, sau khi nhận được mệnh lệnh, bọn họ lập tức buông Lâm Tâm Di ra. Lần này Lâm Tâm Di chủ động nhào vào trong ngực của Trương Húc Đông, được anh dùng một cánh tay ôm lấy từ phía sau. Cả phòng yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng khóc lớn của người phụ nữ.
Mạnh Nguyệt phá vỡ sự im lặng nói: "Chúng ta không có thù oán gì, năng lực của tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-chung-binh-do-thi-truyen-ky/652536/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.