Từ tới thăm, Trình Thiếu Lăng giờ ngủ luôn tại nhà Hà Thương Huyền.
Tại vì trời đã muộn, anh không quen đường, map thì không chính xác và nơi này không có khách sạn. Có nhà nghỉ bình dân nhưng anh còn lâu mới ở. Nên Hà Thương Huyền dọn phòng của mình cho anh nghỉ, còn cô thì ở cùng phòng với bà.
Vậy mà mới 10h tối, cô đã nhận được điện thoại của người phòng bên đang kêu gào khổ sở.
- Cứu, có một con gián đang bay mòng mòng trong phòng tôi.
Cô ngơ ngác rồi lò dò đi tới tìm anh. Trình Thiếu Lăng không sợ trời, không sợ đất, không ngán bất kỳ kẻ nào nhưng sợ một con gián.
Đúng là khó tin nhưng có thật.
Ngay khi cô xuất hiện, anh đã co rúm một góc giường và chỉ tay.
- Kia kìa! Cô mau xử nó đi. Mẹ ơi lần đầu tôi thấy gián bay đấy. Ở thành phố chỉ nhìn gián bò dưới sàn cũng đã dã
man lam roi.
(3
Cô tìm vợt muối và nhanh chóng xử đẹp con gián đó. Bị trêu suốt, nay gặp cảnh anh sợ hãi lại đang ở nhà mình mà Hà Thương Huyền dám trêu lại.
- Sếp Trình, gián nào chả biết bay, anh có cần phân biệt vậy không? Cứ làm như gián quê tôi đột biến không bằng.
***
Bà ngoại lớn tuổi nên ngủ khá sớm. Hà Thương Huyền nằm cạnh lướt điện thoại, lại lo lắng mà ghé qua phòng
Trình Thiếu Lăng một chút. Cô hi vọng không có thêm một con gián nào, nếu không chắc anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-an-hay-kiep-nan/3651371/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.