Khi Dĩnh Sa đi rửa tay không may gặp phải một người, mắt cô lập tức tối sầm lại.
Cô Sa?... Chào... sếp Ngụy!Tâm trạng vừa mới vui vẻ của cô giờ chỉ còn lại hoang mang và thấp thảm. Trái lại, Ngụy Thang Luân nhìn cô chằm chằm và cười, nụ cười phức tạp tới nỗi Dĩnh Sa ám ảnh bao năm.
Hắn ta nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt rồi nói.
Cô tới ăn cơm sao? Không phải đi gặp khách hàng nhỉ.Vâng!Cô nhìn kiểu ăn mặc thoải mái của đối phương, đoán hắn cũng tới ăn cơm ch không phải kiểu tiếp khách của mấy sếp tổng.
Lúc này ở xa xa là người bạn của hắn, kẻ mà hôm ở KTV nhầm cô là tiếp viên. Cô sợ bị nhận ra, liền cúi đầu tìm cớ rời đi nhanh chóng.
Bạn tôi còn đang đợi!บั!Cô cố cười, nhưng người vừa xoay đi thì nụ cười cũng tắt, khuôn mặt dần trở nên trắng bệch, bước chân không còn vững vàng.
Buồn nôn quá. Chỉ cần nhìn thấy gương mặt kẻ đó là cô ghê tởm lên tận óc.
Người bạn của Ngụy Thang Luân đi tới liền hỏi.
- Ai vậy?
Hắn nheo mắt nhìn bóng dáng người phụ nữ xa dần và cười thích thú.
Người quen. Xem như nhà họ Bạch cũng có chút mắt nhìn, nhìn đi nhìn lại thấy cũng không tổi.Nhà họ Bạch nào?Không có gì, đi thôi!***
Buổi ăn cơm hẹn hò vốn nghĩ sẽ lãng mạn, nhưng Dĩnh Sa không thể tập trung nữa. Cô ăn uống qua loa khiến
Bạch Anh Tử đề ý.
Không hợp khẩu vị em sao?Không phải! Rất ngon!Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-an-hay-kiep-nan/3646334/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.