Chương trước
Chương sau
Nhà sắp sửa xong rồi!Ừm, sửa xong để đấy. Em cứ ở đây đi.Không đâu, em sẽ về nhà của em.Bạch Anh Tử không cam tâm khi vừa mới hẹn hò mà Sa Dĩnh Sa đã tính rời đi rồi.

Vắng em thì nơi này sẽ buồn lắm!Trước đây anh ở một mình mà, sao giờ lại dính người như vậy.Anh dính em là sai à, không dính em chẳng lẽ anh dính người phụ nữ khác???Dĩnh Sa cãi không lại, ừ thì cũng có lí. Gần đây tối nào Bạch Anh Tử cũng mò sang phòng ôm ấp giúp cho chất lượng giấc ngủ của cô được cải thiện đáng kể. Có lần sáng sớm họ cùng nhau ra khỏi phòng riêng liền bị người làm bắt gặp khiền cô ngại vô cùng.

Hôm nay người làm xin nghỉ nên nhà chỉ có hai bọn họ. Dĩnh Sa ngồi ở phòng khách, như mọi khi đang xem tài liệu công việc. Bạch Anh Tử lục tủ lạnh, thấy một quả dưa hấu to đùng.

- Honey, em ăn dưa hấu không?

Khi riêng tư thì anh sẽ gọi cô hết sức thân mật. Dĩnh Sa hơi dừng lại rồi nhìn về phía bạn trai mà gật đầu.

- Cũng được.

Tuy là chủ nhà nhưng Bạch Anh Tử chưa bao giờ tự mình vào bếp, nên anh không tìm được dao cắt ở đâu cả. Liếc một vòng, thấy tấm bằng khen công ty ở kệ gần đó, anh bá đạo lấy nó mà chặt đôi quả dưa.

Dĩnh Sa vốn định đi tới giúp anh gọt vỏ, không ngờ tới nơi nhìn hiện trường thì hết hồn.

Anh làm gì vậy? Sao lại lấy bằng khen ra sử dụng tùy tiện thế!Có sao đâu, công nhận ông già đầu tư phết!Tập đoàn Thiên Bạch có một sự tích độc nhất vô nhị, đó là sử dụng bằng khen được làm bằng chất liệu nano carbon siêu cứng, siêu bền, chống va đập, chống nước- lửa và cực mỏng nhẹ. Bạch Cảnh Thiên muốn sự đóng góp của mỗi cá nhân, các phòng ban dành cho công ty đều được vinh danh một cách nâng niu, bền bỉ.

Chỉ là chính Sa Dĩnh Sa cũng không nghĩ dưới tay Bạch Anh Tử, nó sắc đến mức cắt đôi được quả dưa hấu.

- Còn bữa tối thì sao?



Hai người nhìn nhau, Dĩnh Sa ái ngại thừa nhận.

- Em không giỏi nấu ăn, những món cơ bản em có biết làm. Nhưng lâu chưa làm lại....

- Anh dẫn em đi ăn đồ ngon.

Với Bạch Anh Tử mà nói, anh không khắt khe việc người phụ nữ phải nữ công gia chánh. Sa Dĩnh Sa giỏi việc công ty, dĩ nhiên cô sẽ không có thời gian để trau chuốt việc nội trợ. Dù mẹ anh là mẫu người hi sinh sự nghiệp để lùi về làm hậu phương cho chồng phát triển, anh rất yêu mẹ mình, nhưng không có nghĩa bạn gái anh phải là người giống như vậy.

Bản tính Bạch Anh Tử thi thoảng ngang ngược cũng là có lí do. Bởi vì nhà họ Bạch nuôi dạy anh theo hướng tự do thể hiện cá tính. Hồi Bạch Anh Tử còn nhỏ, không ít lần chủ tịch muốn ép con trai vào khuôn khổ nhưng vợ ông đã nói rằng việc vừa muốn con cái thông minh, vừa phải dễ bảo là một đòi hỏi không thể thực hiện. Đứa trẻ thông minh không thể nào là người dễ bảo, mà một đứa trẻ dễ bảo phải từ bỏ một phần trí thông minh của mình. Người thông minh chỉ tuân thủ khi nào họ cảm thấy vô cùng đồng ý với bạn. Vì vậy thay vì o ép, mẹ anh hay khích lệ và khen ngợi những phẩm chất tốt của con, đồng thời dìu dắt con hướng tới những giá trị tốt đẹp. Bởi bà biết Bạch Anh Tử là một đứa trẻ thông minh và cá tính.

Giờ anh nhìn Sa Dĩnh Sa cũng với cách nghĩ gần giống thế. Cô cứ là cô, một người phụ nữ có năng lực, có thành tựu, biết đúng biết sai, không làm tổn hại ai là được.

**水

Hai người quyết định tới một nhà hàng để ăn cơm, coi như ra ngoài hẹn hò luôn. Vì vậy Dĩnh Sa có điệu hơn một chút. Cô phân vân đứng trước gương, sau đó bẽn lẽn đi ra ngoài.

Bạch Anh Tử xoay người nhìn bạn gái, chỉ biết chớp chớp mắt rồi cười.

- Đẹp không?

Anh gật đầu, miệng vẫn cười mà không đáp.

- Thích ...không?



Lại một cái gật đầu, nụ cười trên môi chưa có dấu hiệu sẽ dừng lại.

Khi nãy Dĩnh Sa thay một bộ váy body hai dây, bên ngoài khoác cardigan mỏng lửng. Quả thật cô chưa mặc kiểu bánh bèo pha chút sexy như này bao giờ. Bộ đồ cô mới mua hôm trước, lúc mua cũng không kén chọn, chỉ nghe nhân viên tư vấn nói kiểu này dễ mặc, tôn dáng rất hợp với cô mà thôi. Mới thế mà Bạch Anh Tử đã thích thú lắm rồi.

Trên xe Bạch Anh Tử cứ nhìn cô cười hoài, tay trái lái xe, tay phải cũng không rảnh rồi mà nghịch ngợm phần váy trên đùi cô.

Tập trung nhìn đường đi!Dĩnh Sa, sau này em thường xuyên mặc thế này nhé, rất đẹp!Thật sao?Thật!

Ngần này tuổi rồi, nhưng với trải nghiệm lần đầu yêu đương thì Dĩnh Sa vẫn hay xấu hổ và ngại ngùng. Bạch Anh Tử nghịch váy chán thì chuyển sang cầm tay.

Tới nhà hàng, anh nắm tay cô đồng bước rất tình tứ. Qua bãi đậu xe ngoài trời, thấy có mấy người đàn ông nhìn bạn gái của mình, Bạch Anh Tử nói nhỏ vào tai Sa Dĩnh Sa.

- Em chỉ mặc thế này khi ở cùng anh thôi đấy.

Cô nheo mắt cười tủm và gật đầu.

- Ừm... Trăng hôm nay thật đẹp.

Anh nhìn vào mắt cô, hiện lên trong ánh nhìn toàn là sự yêu thích.

- Ừm. Gió hôm nay cũng thật dịu dàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.