Bạch Cảnh Thiên chầm chậm lau miệng, sau khi bỏ khăn xuống thì tay ông ấy duỗi thẳng chống lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc hỏi con trai.
- Kế hoạch sắp tới của con là gì?
Bạch Anh Tử cầm nĩa gẩy từng hạt nhỏ ra khỏi miếng thanh long, nhìn là biết chọc chơi chứ không ăn. Anh vẫn miệt mài với thú vui kì cục mà không ngước lên.
- Từ lúc nào mà bố nổi hứng quan tâm con thế?
- Quan tâm con cái là việc mà mỗi người cha người mẹ nên làm. Chứ không phải tùy hứng.
- Ai nghe không biết lại tưởng bố là phụ huynh mẫu mực và tuyệt vời luôn đấy. Con tự lập rồi, bố không cần bận tâm. Con không báo nhà báo cửa và báo bố là được
- Tự lập được chút nên tự tin rồi chứ gì! Được thôi. Ngày mai có hội nghị các doanh nghiệp cốt cán, con hãy thay bố đi tới đó.
Đôi tay của anh dừng lại, rồi đặt nĩa hẳn xuống đĩa, tay kia rút khăn giấy và khẩn trương lau sạch cả hai tay.
- Bố bệnh ở đâu à? Sự kiện quan trọng thế mà lại vắng mặt, còn ủy quyền cho con đi thay?
- Giờ mới mở miệng được một câu quan tâm. Bố bệnh thì con mới thương bố hửm?
Tuy tình cảm bố con không được hài hòa, nhưng máu mủ tình thân sao mà lạnh nhạt mãi được, ngoài lạnh trong nóng. Bạch Anh Tử đương nhiên chỉ mong ông ấy sống mạnh khỏe. Tự lập thì tự lập, không ai muốn đấng sinh thành đau ốm bệnh tật để rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-an-hay-kiep-nan/3645973/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.