Bạch Anh Tử về nhà thì khá ngạc nhiên khi bày trí vẫn giữ nguyên như khi mẹ anh còn sống, đã vậy không thấy mụ mẹ kế ló dạng.
- Bố, con đã về.
- Ừm!
- Vợ bé của bố đâu rồi? Yên ắng quá thấy sao sao ấy!
- Đi xem triển lãm, tối nay chỉ có hai bố con ăn cơm thôi.
- Wow, là bố cố tình sắp xếp để con không đụng mặt làm vợ của bố cáu chứ gì! Cao Nguyệt Lam đó không biết đi xem triển lãm có hiểu cái mô tê gì không nữa. Trưởng giả mà học đòi làm sang.
- Không nên nói xấu sau lưng. Con chú ý cách ăn nói đi, đó là vợ bố.
- Vợ bố chứ có phải mẹ con quái đâu. Mà vợ bố có ở đây thì con cũng nói xấu trước mặt ấy chứ. CHÊ! CHÊ CỰC MẠNH!!
Bạch Cảnh Thiên thở dài và cảm thán.
- Vì con như thế nên bố mới không muốn hai người ở cùng một chỗ với nhau. Nhức cả đầu.
- Lẽ ra bố chỉ nên cặp kè thôi, lấy về làm gì không biết!
- Cứ già đi thì biết!
- Chịu, con chịu đấy. Bố già rồi mà vẫn ham hố khiếp!
Người bố nhíu mày không hài lòng với kiểu ăn nói không suy nghĩ của con trai. Ông ấy không phải lo vợ bị Anh Tử bắt bẻ châm chọc, mà là nghĩ hiếm hoi con cái mới về nhà, muốn con được thoải mái chút. Cũng không phải ông ấy ham hố phụ nữ mua vui, mà Cao Nguyệt Lam là người phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-an-hay-kiep-nan/3645972/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.