Mặc dù bà cụ Nhiếp không hoàn toàn tán thành việc Nhiếp Chính Quân cưới Lâm Chất, nhưng sự đã rồi, huống hồ lại có cô cháu gái xinh xắn đáng yêu quấn quýt bên cạnh, vậy nên việc phản đối cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Người nhà Nhiếp một khi đã muốn chinh phục lòng người thì rất có bản lĩnh. Họ không phô trương, chẳng tỏ ra thấp kém hay cao ngạo, nhưng lại có thể lặng lẽ khiến người ta cảm động, như mưa thấm đẫm mà không cần tiếng động.
Ví như cụ Nhiếp tự tay viết thư hôn ước cho hai người, phảng phất như văn bản thời Dân Quốc. Biết Lâm Chất yêu thích thiết kế thiệp mời, bà cụ nghĩ hẳn cô cũng sẽ rất trân quý một lá thư hôn ước như thế. Chữ thư pháp của bà cụ tự nhiên vượt xa cô, từng nét bút trôi chảy, mạch lạc. Vì là văn bản trang trọng, chữ viết gọn gàng, mỗi chữ đều cố gắng đều đặn, cân đối.
Từ phải sang trái, lá thư viết: “Lưỡng tính liên nhân, nhất đường ký ước, lương duyên vĩnh kết, xứng lứa vừa đôi. Xem hôm nay đào hoa rực rỡ, nghi gia nghi thất, bặc năm nào dưa điệt kéo dài, cẩn lấy đầu bạc chi ước, thư hướng hồng tiên, hảo đem hồng diệp chi uyên, chiến minh uyên phổ, này chứng.”
Có vài chữ phồn thể phức tạp, Hành Hành cầm tờ giấy ngắm nghía hồi lâu cũng không nhận ra. Vì không có dấu câu nên cậu càng chẳng biết chấm câu thế nào.
“Sao đọc không hiểu gì hết vậy!” Hành Hành nghi hoặc thốt lên.
Lâm Chất lại như nhặt được báu vật, sai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-yeu-nhau-nhu-the-ha-cam-lam/3833955/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.