Cá Nhỏ đang ngủ trưa, hai người không tiện làm gì nên chỉ nằm cạnh nhau trên giường. Nhiếp Chính Quân lăn qua lăn lại, ánh mắt cứ dừng mãi ở vết bỏng trên tay Lâm Chất.
“Đừng nhìn nữa, không đau đâu.” Cô rụt tay lại.
“Có để lại sẹo không?” Anh nhíu mày.
“... Rồi sẽ mờ đi thôi. Dù sao cũng chẳng sao cả, không ai để ý đến.”
Nhiếp Chính Quân khẽ thở dài: “Bà nội cũng không phải người xấu, chỉ là hay nghe lời kẻ dưới thôi.”
Lâm Chất mỉm cười, vòng tay ôm cổ anh: “Chỉ cần được ở bên anh là em vui rồi, mấy chuyện khác em không để tâm đâu.”
“Chỉ cần vậy thôi?” Anh nghiêng đầu nhìn người phụ nữ trong ngực.
“Đó là ước mơ của em. Thực hiện được thì gọi là nguyện vọng, không thực hiện thì cũng là mơ ước thôi...”
“Trước đây anh không biết em có tình ý với anh đâu.” Anh cười khẽ, vùi mặt vào cổ cô.
“...”
“Nếu sớm biết em nghĩ như thế, anh có liều mình chịu lương tâm cắn rứt cũng sẽ giữ em lại trong nước, ngày ngày tháng tháng ở bên cạnh.”
“Anh làm được sao? Lúc ấy em còn nhỏ lắm...”
“Giờ thì lớn rồi...” Anh cúi xuống, ánh mắt như ngầm chỉ một chỗ.
Lâm Chất đỏ mặt, lấy tay che ngực: “Anh đang nhìn gì vậy?”
“Hình như... còn lớn hơn một vòng...” Anh tinh nghịch nhéo nhẹ.
Lâm Chất lập tức bật dậy, nằm chung giường với anh đúng là quá nguy hiểm, nhất là khi tình thế bây giờ vừa đúng “thiên thời địa lợi nhân hòa”...
Anh vẫn tiếp lời: “Trước kia em toàn thích ở một mình, ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-yeu-nhau-nhu-the-ha-cam-lam/3833944/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.