Trung thu được nghỉ nửa ngày nên Lâm Chất đón Hành Hành cùng về nhà.
“Mười lăm trăng tròn, mười sáu lại càng sáng vậy mà trời lại mưa…” Hành Hành chống cằm lên cửa kính thở dài.
Lâm Chất đang lái xe, phía trước tắc đường, nghe thấy vậy liền nói: “Ngày mai chắc có trăng thôi mà, biết đâu mai lại quang đãng.”
Hành Hành xoay người nhìn chăm chăm: “Dì thật sự muốn đi cùng bọn con về thăm bà nội?”
“Ừm… thì…”
“Con mạnh dạn khuyên dì nên dẫn cả Cá Nhỏ về nữa, như vậy mới ghi thêm điểm được.”
Lâm Chất bật cười: “Thay mặt Cá Nhỏ cảm ơn con nhé.”
“Haizz, miễn là con bé đừng tè lên người con nữa là được.” Hành Hành rùng mình, “Dù không có mùi gì nhưng cảm giác đúng là một cú thử thách tinh thần mà.”
Lâm Chất chỉ cười không đáp.
Hành Hành lại tiếp: “Thật ra dì đừng lo. Bà nội trước kia cũng rất quý dì, lần trước bà nói chuyện với dì con đều nghe thấy cả. Đừng để bụng, bà chỉ muốn tốt cho ba con thôi.”
Lâm Chất nghiêng đầu nhìn: “Làm sao con nghe được?”
“Ơ, con đâu còn nhỏ. Bà vô cớ đến nhà làm sao mà con không nhớ được. Sau đó con còn kể lại hết cho ba con nghe, thế là con coi như giúp dì rồi đó.”
Trong lòng Lâm Chất nghĩ thầm, hóa ra ở đây còn có một “tai nghe lén” nho nhỏ.
Phía trước xe bắt đầu nhúc nhích, cô tập trung lái. Thành phố B cái gì cũng tốt, chỉ có nạn kẹt xe là hết chịu nổi. Cứ đến lễ tết là đông nghịt, nhất là phụ huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-yeu-nhau-nhu-the-ha-cam-lam/3833942/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.