Lâm Chất bị đẩy vào phòng sinh, cửa phòng phẫu thuật khép lại, mọi người có liên quan đều chờ bên ngoài. Nhiếp Chính Quân không đi theo, thật ra là vì không dám.
Hành Hành nằm dài trên ghế từ tám giờ tối đến hai giờ sáng đã kiệt sức. Thiệu Kỳ ngồi bên cạnh, tay che mắt, cả người uể oải.
Chỉ có Nhiếp Chính Quân đứng thẳng tắp trước cửa phòng mổ, như một cây tùng sừng sững không hề lay động.
Mười một năm trước, mẹ Hành Hành cũng được đẩy ra khỏi cánh cửa này nhưng không còn mở mắt. Giờ đây, sau mười một năm toàn thân anh căng cứng, chỉ cần nghĩ đến khả năng Lâm Chất gặp trục trặc bên trong, hơi thở đã trở nên khó nhọc.
Lâm Chất thuộc kiểu người có ý chí kiên cường, đầu óc tỉnh táo, biết phối hợp theo nhịp bác sĩ để tự mình dễ chịu hơn cũng để con sớm chào đời.
Người ta nói sinh con giống như cùng lúc gãy mười hai chiếc xương sườn. Mấy ai từng nếm trải nỗi đau gãy xương ấy trong đời? Nhưng phần lớn phụ nữ đều phải chịu sự dày vò đó. Đó là con đường bắt buộc phải đi, cũng như một cửa ải của sự trưởng thành.
Cô không sợ đau, hoặc có lẽ đã không còn hình dung được đau hơn nữa sẽ thế nào. Chỉ thoáng nghĩ nếu bác sĩ không báo trước đây là con gái, có lẽ giờ này trong lòng còn âm thầm mong sinh được con trai.
“A….” Cổ ngửa ra, tiếng rên bật khỏi miệng, cả cơ thể run bần bật.
Tiếng khóc non nớt vang lên, một sinh mệnh bé nhỏ rời khỏi cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-yeu-nhau-nhu-the-ha-cam-lam/3833934/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.