Sáng mùng hai, Lâm Chất đưa Nhiếp Chính Quân và Hành Hành ra sân bay.
“Ba, con nghĩ rồi, nếu con cứ nằng nặc ở lại đây chắc ông bà nội cũng không phản đối đâu.” Hành Hành tha thiết nói.
Lâm Chất đặt tay lên vai cậu, dịu giọng: “Nghe lời nào, về nhà ăn Tết cùng mọi người, ông bà sẽ vui lắm.”
“Nhưng nếu cả hai đi hết rồi còn lại một mình dì thì sao?” Hành Hành ngẩng đầu, có chút lo lắng.
Nhiếp Chính Quân chỉ cười, chờ xem Lâm Chất trả lời thế nào.
“Ở đây núi xanh nước biếc, không khí trong lành thế nên dì ở lại cũng thoải mái mà.” Lâm Chất mỉm cười, “Huống chi bài tập nghỉ đông con đã làm xong chưa? Thành tích mà tụt thì xem ai mắng đây.”
Hành Hành gãi đầu: “Sao lúc nào cũng nhớ chuyện này thế…...”
“Chỉ cần con làm tốt thì chẳng ai lải nhải cả, nghe chưa?”
“Vậy... có cần bắt con học bù với thầy nữa không?” Cậu chớp mắt nhìn Lâm Chất, ẩn ý rõ ràng.
Lâm Chất liếc sang Nhiếp Chính Quân rồi đáp: “Nếu con tiến bộ thêm một chút...”
“...Thì khỏi phải tìm thầy bổ túc đúng không?”
Nhiếp Chính Quân gật đầu xác nhận.
Hành Hành siết chặt nắm tay, cảm giác như vừa giành được chiến thắng lớn.
Đến sân bay Hành Hành kéo A Long đi mua cà phê, cố ý để lại không gian riêng cho hai người.
Nhiếp Chính Quân ôm chặt lấy cô, nói khẽ: “Anh không ở đây em phải tự chăm sóc mình thật tốt, có chuyện gì thì gọi điện cho anh ngay.”
Lâm Chất cười, vòng tay ôm lại: “Không phải anh định khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-yeu-nhau-nhu-the-ha-cam-lam/3833929/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.