Trong tay mỗi người đều cầm một chậu cúc vàng nhỏ, Lâm Chất đặt trước mộ ba, còn Nhiếp Chính Quân thì đặt trước mộ mẹ.
Cuộc đời thật kỳ lạ, hơn hai mươi năm trước họ đã từng gặp nhau, lúc đó không ai ngờ sau này lại có mối duyên phận như thế này.
Dù đã sang đầu xuân, nghĩa trang công cộng nằm trên địa thế cao cùng với ngọn gió cứ thổi lồng lộng, khiến cho cái lạnh vẫn thấu xương.
Lâm Chất quỳ gối trên nền đất băng giá, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau tấm ảnh cha. Bức ảnh đen trắng ghi lại dáng người phong hoa tuyệt sắc, khóe môi khẽ cong thành một nụ cười nhàn nhạt khiến vạn vật trần thế cũng trở nên nhạt nhòa.
“Ba có phải rất đẹp trai không?” Cô ngẩng đầu cười hỏi.
Nhiếp Chính Quân đưa tay vuốt gương mặt lạnh buốt của cô, khẽ nói: “Đừng quỳ lâu quá, kẻo bị cảm lạnh.”
Lâm Chất nắm lấy tay anh, giọng tiếc nuối: “Ký ức của em về ba mẹ quá ít, nếu không thì chắc em còn có thể trò chuyện với họ nhiều hơn.”
“Không phải lỗi của em.” Anh ngồi xuống cạnh bên, cùng nhìn thẳng với cô.
Ánh mắt Lâm Chất lại rơi về phía bia mộ của mẹ. Người phụ nữ có thể sinh ra một người đàn ông khiến người khác say mê đến vậy, hẳn cũng từng là một người đẹp dịu dàng, khí chất phi thường.
“Em có chút trách mẹ...” Cô khẽ nói, trong lòng thoáng day dứt.
Nhiếp Chính Quân kéo cô đứng dậy: “Anh từng gặp mẹ em rồi, bà là người rất hiền hòa.”
“Thật sao?” Lâm Chất thu lại ánh nhìn, đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-yeu-nhau-nhu-the-ha-cam-lam/3833928/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.