Buổi sáng tỉnh dậy, lúc đầu cô còn chưa ý thức được mình đã ở một nơi khác, chỉ cảm thấy không khí trong lành, dễ chịu vô cùng. Lần này căn bệnh nôn nghén vốn thường xuyên hành hạ cô lại không hề xuất hiện, không có chút buồn nôn khó chịu nào. Cô ngồi dậy trong sân, nhìn những cành liễu đang đâm chồi ngoài kia lòng bỗng thấy nhẹ nhõm, yên bình.
“Tiểu thư, sao cô không mặc thêm đồ một chút?” Một bà lão ăn mặc giản dị từ hành lang đi đến. Bà đã sống ở đây hơn ba mươi năm, quen thuộc từng ngọn cỏ nhành cây nơi đây, nhưng chỉ riêng với Lâm Chất thì mới gặp lần thứ hai.
“Bà Dương, năm nay xuân đến sớm thật ấy.” Lâm Chất mỉm cười quay đầu lại.
“Đúng vậy, Tết còn chưa qua mà đã lập xuân rồi, liễu non cũng đã ngả xanh.” bà Dương cười hiền hòa.
Lâm Chất đứng dậy, quả đúng như vậy, gió xuân mơn man trên má đã sớm không còn cái rét thấu xương của phương Bắc.
“Tiểu thư, mau đi ăn sáng thôi.”
“Xong chưa ạ? Hôm nay có gì ngon vậy?” Lâm Chất vừa cười vừa đi theo bà.
“Mì Dương Xuân.” Bà Dương trả lời đầy tự tin.
Món mì này Lâm Chất cũng biết nấu, tay nghề cũng không tệ, nhưng so với Dương bà thì cô vẫn phải chịu thua.
“Món này thật đáng để học hỏi.” Lâm Chất khen.
“Sáng nay ta mới nhào bột đấy, đảm bảo ngon!” Bà Dương vui vẻ giải thích. “Nếu con thích thì mai ta lại làm.”
“Được ạ, thật sự rất ngon” Lâm Chất húp một ngụm canh xong cảm thấy cả người ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-yeu-nhau-nhu-the-ha-cam-lam/3833926/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.