Sáng hôm sau, khi người hầu vừa gõ cửa báo bà cụ đến, Lâm Chất vội vàng súc miệng, thay quần áo rồi chạy xuống lầu.
“Bà đến từ khi nào vậy ạ?” Hành Hành mở to mắt, thấy bà nội đang ngồi ngay ngắn trên sofa.
Bà cười, kéo tay cậu bé: “Sao thế? Không chào đón bà à?”
“Đâu có!” Hành Hành cười hì hì, còn duỗi tay giúp bà xoa lưng, “Con thích bà nhất, bà còn tốt hơn ông nội nhiều ấy.”
“Đúng là đồ nịnh. Nếu để ông nghe thấy thế nào cũng bị dạy cho một trận.” Bà cụ cưng chiều chọc nhẹ vào trán cậu, bật cười.
“Không đâu, trước mặt ông con sẽ nhất định nói con thích ông nhất. Nguyên tắc này con vẫn giữ mà!” Cậu bé ngồi rung chân, lanh lợi đáp.
Bà cụ cười tít mắt, vuốt đầu cậu: “Nguyên tắc? Ta thấy con xưa nay chẳng giữ cái nguyên tắc nào cả.”
Lúc này Lâm Chất vừa vội vã xuống đến nơi, bà cụ liếc nhìn rồi vỗ vỗ bên cạnh Hành Hành: “Bà có chuyện muốn nói với dì con, con lên lầu làm bài tập đi.”
Hành Hành do dự liếc sang Lâm Chất, cô gật đầu.
“Vâng ạ.” Cậu ngoan ngoãn đi lên lầu.
Lâm Chất bước đến trước mặt bà, đợi Hành Hành đóng cửa thư phòng lại xong liền quỳ xuống ngay ngắn.
“Con biết mình đã làm gì. Nếu bà muốn trách mắng hay đánh chửi, con đều chấp nhận. Chỉ xin người hãy giữ gìn sức khỏe.” Cô cúi đầu nên chỉ nhìn thấy chiếc cằm căng chặt của bà.
Bà cụ nhắm mắt thở dài: “Bao nhiêu năm nay nhà họ Nhiếp chưa từng bạc đãi con. Nhưng lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-yeu-nhau-nhu-the-ha-cam-lam/3833925/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.