Trong căn nhà mục nát sắp sụp, Tống Khiêm Hòa lạnh lùng quăng cô xuống chiếc ghế sô pha cũ kỹ.
“Đến lúc tỉnh lại rồi.” Anh ta ngồi xổm trước mặt Lâm Chất, đưa tay vỗ nhẹ lên má cô.
Cô né tránh, khẽ quay đầu đi.
Lông mày Tống Khiêm Hòa khẽ nhướn lên, dường như thấy phản ứng đó khá thú vị.
“Người đường đường chính chính thì không chơi trò mờ ám. Coo biết rõ chuyện của tôi, tôi cũng nắm hết chuyện của cô. Vậy thì giao dịch đi.” Anh ta mỉm cười, ánh mắt lơ đễnh mà lại dồn nén áp lực.
Toàn thân Lâm Chất căng cứng. Người này tuyệt đối không thể dùng suy nghĩ bình thường để đoán định.
“Giao dịch gì?”
Tống Khiêm Hòa ngồi bệt xuống sàn, ánh mắt ngang bằng với cô, chậm rãi nói:
“Cô giúp tôi đưa Thiệu Kỳ ra ngoài, tôi sẽ thả cô đi.”
Khóe môi Lâm Chất cong lên, nở một nụ cười mỉa mai: “Thiệu Kỳ không phải người anh có thể tìm được. Tôi khuyên anh nên từ bỏ thì hơn.”
“Cô dựa vào đâu mà chắc chắn thế? Cô ta giống hệt một người… tôi đã tìm rất lâu rồi.” Sắc mặt Tống Khiêm Hòa chợt sa sầm, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời.
“Người đã chết thì vẫn là người chết. Anh tìm ai đi chăng nữa cũng không thay thế được.”
“Câm miệng!” Anh ta gầm lên, như bị chạm đúng vào nỗi đau, cơn giận bùng nổ ngay lập tức.
Lâm Chất nhìn lớp bụi dày phủ trên sàn nhà, hiểu rằng nơi này chẳng bao giờ có ai bén mảng tới.
“Xem ra cô vẫn chưa hiểu hết những gì tôi vừa nói.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-yeu-nhau-nhu-the-ha-cam-lam/3833918/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.