Ba ngày sau, A Long lại đúng hẹn đến. Vết thương trên trán của Lâm Chất đã dần lành, chỉ còn một mảng bầm lớn chưa tan. Cô cũng đã quen với việc A Long – “tiểu ca chuyển phát nhanh” này luôn đến cửa đúng giờ, mỉm cười rót cho cậu một ly trà mát.
“Tiểu thư, kẻ hại cô đã bị bắt rồi, bây giờ cô có thể yên tâm ngủ một giấc an ổn.” A Long cười nói.
Lâm Chất kinh ngạc ngẩng đầu: “Nhanh vậy sao?”
“Nhân chứng, vật chứng đều đủ cả, hắn không chối cãi được.” A Long đáp.
Lâm Chất cúi đầu dọn dẹp mớ nguyên liệu nấu ăn mà cậu mang tới, khẽ hỏi: “Vậy tòa sẽ xử thế nào?”
“Tội cố ý giết người, tối thiểu bảy năm trở lên.”
Lâm Chất không phải thánh mẫu, kẻ hại cô nhận báo ứng thì tất nhiên cô cũng hả giận. Nhưng bảy năm… đời người có bao nhiêu cái bảy năm? Sau này hắn bước ra khỏi song sắt, sẽ biến thành bộ dạng gì. cô cũng không đoán nổi.
“Cho hắn mời một luật sư giỏi một chút đi.” Lâm Chất thở dài.
“Sẽ làm. Hắn phạm tội thì phải gánh, tuyệt không oan uổng. Nếu hắn muốn tranh biện cũng nên cho hắn một cơ hội. Tiểu thư yên tâm.” A Long gật đầu, lời lẽ vững vàng khiến người nghe cũng thấy yên lòng.
Lâm Chất dọn dẹp nguyên liệu xong, đóng cửa tủ lạnh, nói: “Cậu về báo lại với anh cả tôi thật sự ổn rồi, đừng phái cậu tới đưa đồ nữa nhé. Ngày mai là tôi đã có thể đi làm rồi.”
A Long gãi đầu: “Cái này…”
“Không thì tôi gọi điện thoại trực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-yeu-nhau-nhu-the-ha-cam-lam/3833911/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.