Lâm Chất cùng Từ tiên sinh bước ra từ cục cảnh sát. Nhìn vết sưng đỏ trên trán cô, Từ tiên sinh khẽ nói:
“Vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra một chút đi, dù sao ta cũng tiện đường.”
Dịch Thành còn nằm trong bệnh viện, ông vốn định qua đó thăm.
Lâm Chất đưa tay chạm nhẹ lên trán, hơi nhăn mặt vì đau, nhưng cô không muốn đi:
“Nửa năm nay cháu ra vào bệnh viện quá nhiều rồi, thật sự có chút ám ảnh.”
“Nhưng vết thương này e rằng không thể nhanh chóng biến mất được đâu.”
Cô mỉm cười nhạt:
“Cháu đã nhờ đồng nghiệp xin ba ngày nghỉ bệnh rồi. Trán sưng một cục thế này, cháu cũng chẳng tiện ra ngoài gặp người khác.”
Ánh mắt Từ tiên sinh thoáng hiện vẻ đồng cảm. Một cô gái từ nhỏ đã là mỹ nhân giờ lại mang trên trán cục u đỏ to tướng, đúng là ảnh hưởng không ít. Ông có thể hiểu tâm tình của cô.
“Về nhà nhớ chườm đá một chút, cố gắng để nó mau lành hơn.” Ông dặn dò.
“Vâng.” Lâm Chất gật đầu.
Từ tiên sinh đưa cô về chung cư. Với vết thương như vậy cũng khó mà ra ngoài ăn uống. Lâm Chất khéo léo từ chối lời mời của ông, rồi tự mình bước về phía thang máy.
Trở về nhà, mở tủ lạnh ra, cô phát hiện đá lạnh đã dùng hết từ lâu. Nguyên liệu nấu ăn cũng chẳng còn bao nhiêu.
Cô khẽ thở dài, đóng cửa tủ lạnh lại.
Đúng lúc ấy chuông cửa vang lên. Lâm Chất thoáng ngạc nhiên, giờ này không biết ai lại tìm đến cô nữa.
Mở cửa ra, một người đàn ông cường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-yeu-nhau-nhu-the-ha-cam-lam/3833910/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.