Đến bệnh viện cô đi thẳng đến khu khám bệnh để đăng ký xếp hàng. Vốn dĩ cô thuộc diện bệnh nhân, căn bản không thể vào trong gặp Dịch Thành. Đeo khẩu trang xong cô ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo ngoài hành lang, không ngờ đã muộn thế này mà vẫn còn nhiều bệnh nhân đến vậy.
Một đứa bé khóc ré lên, chắc vừa mới bị tiêm xong nên gân cổ gào đến xé lòng người nghe. Người xung quanh có kẻ lạnh nhạt, có kẻ thương hại nhìn nó, còn cha mẹ thì sợ làm phiền mọi người nên định bế con ra ngoài.
“Bên ngoài lạnh thế này, ôm nó đi đâu được?” Bà ngoại bé liền ngăn con gái, liếc nhìn mọi người rồi nói, “Trẻ con còn nhỏ ai cũng hiểu, sẽ không trách đâu.”
Người mẹ xấu hổ đỏ mặt, vội vàng dỗ dành con.
Lâm Chất khẽ đứng dậy. Cô đeo khẩu trang, chỉ lộ nửa gương mặt trắng nõn thanh tú. Từ trong túi áo khoác cô lấy ra một viên kẹo xinh xắn, dịu dàng nói:
“Tiểu bảo bối, dì cho con một viên kẹo nhé, con dũng cảm một chút được không?”
Tiếng khóc của đứa trẻ dần ngừng lại. Đôi mắt đẫm nước long lanh nhìn chằm chằm vào viên kẹo trong tay cô.
Sợ cha mẹ bé lo lắng, Lâm Chất mỉm cười giải thích: “Mới mua thôi, vị cũng ngon lắm.”
Đứa bé vươn tay nhận lấy, đôi mắt ngập nước ngây thơ nhìn cô chằm chằm.
“Cảm ơn cô, bình thường nó không như vậy đâu…” Người mẹ ái ngại giải thích.
“Không sao cả, trẻ con sợ tiêm là chuyện bình thường.” Lâm Chất thu tay lại. Dù có là con trai như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-yeu-nhau-nhu-the-ha-cam-lam/3833908/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.