Về chuyện của Phùng Quyên Quyên, Lâm Chất thuận miệng nhắc đến một lần với Nhiếp Chính Quân.
Anh bận rộn đến tận một giờ chiều mới ăn trưa. Phần cơm mang về mà Lâm Chất mua cho anh bị anh ăn sạch sẽ. Lau miệng xong, anh nói: “Chuyện đó em cứ làm như không biết gì đi.”
“Quả nhiên anh biết thật.” Cô cúi đầu thu dọn hộp cơm, ném vào thùng rác.
“Dĩ nhiên là anh biết.” Nhiếp Chính Quân bưng chén trà lên, nói, “Lão Tôn là đối tác làm ăn của Hằng Hưng, dự án ở thành phố Thái Hồ năm năm trước là do chúng ta cùng phát triển.”
Lâm Chất lập tức hiểu ra ngay, cô nói: “Vậy nghĩa là thật ra việc Phùng Quyên Quyên quen biết ông ấy cũng là nhờ quan hệ của anh?”
“Lão Tôn có tiếng trong giới Hoa kiều ở nước ngoài, anh đoán mẹ con chị họ nhắm đến chính là điểm này.” Anh cười khẽ, hoàn toàn không thấy kỳ lạ.
Lâm Chất ngồi đối diện, hỏi: “Vậy chắc anh cũng biết ông ấy đã có vợ rồi? Nhưng lại không nhắc nhở chị họ và Quyên Quyên?”
Nhiếp Chính Quân hơi gằn giọng, nói: “Trong lòng em, anh là loại người chỉ biết dội gáo nước lạnh lên người khác sao?”
Lâm Chất hơi đỏ mặt, nhận ra giọng điệu của mình vừa rồi có vấn đề.
“Được rồi, em hiểu lầm anh, em xin lỗi.”
“Xin lỗi có ích gì?” Anh hừ một tiếng, vẫy tay: “Lại đây.”
Lâm Chất đứng dậy đi tới, rất thành thạo ngồi lên đùi anh, tay đưa lên véo nhẹ má anh, cảm thán: 
“Anh dùng gì chăm da vậy, mịn thật đấy...” 
Nhiếp Chính Quân: “...”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-yeu-nhau-nhu-the-ha-cam-lam/3833900/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.