Cá trắm đúng là thần dược thật. Dưới danh nghĩa “đưa cô về nhà”, đồng chí Nhiếp Chính Quân đường hoàng bước vào “khuê phòng thơm ngát”, hôn từ thang máy vào tận phòng khách, thế công như lửa cháy lan ra cả đồng cỏ.
“Em còn chưa nói xong chuyện…” Lâm Chất thở hổn hển, sắc mặt đỏ ửng như hoa đào nở rộ.
Nhiếp Chính Quân vắt chân ngồi xuống sofa như một ông lớn, vỗ vỗ lên đùi mình.
Lâm Chất quỳ lên đùi anh, chống tay lên vai anh, nói: “Về cái bài đăng kia, anh biết rồi chứ?”
“Ừ.”
Lâm Chất l**m môi, đang nghĩ nên bắt đầu từ đoạn nào thì anh đã đưa tay lau đi vết bạc quanh khóe miệng cô, trầm giọng:
“Giải thích đàng hoàng đi, rõ ràng người dính dáng đến em là anh, sao đồn đại lại thành chú hai?”
Lâm Chất kinh ngạc: “Anh bận tâm chuyện đó sao?”
Anh nhướng mày, vẻ mặt nghiêm nghị: “Không hề bận tâm.”
Lâm Chất nhìn vẻ mặt anh thì bật cười khúc khích: “Anh trai à, anh dễ thương quá đi mất.”
Thôi rồi, giờ thì anh thật sự giận rồi.
“Người tố cáo em cho rằng vì anh hai không xử lý em nên mới hiểu lầm em và anh ấy có mờ ám. Hắn còn âm thầm theo dõi em một thời gian, phát hiện căn hộ em đang ở đứng tên nhà họ Nhiếp, thế nên mới có cái chuyện em là ‘tình nhân bao nuôi’ hoàn toàn vô căn cứ đó.”
Anh gật đầu: “Nghĩa là... cấp trên mà người ta nói tới là chú hai thật?”
Lâm Chất nửa cười nửa không, kéo tay áo anh: “Nói chuyện nghiêm túc được không?”
Anh ho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-yeu-nhau-nhu-the-ha-cam-lam/3833899/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.