Vài ngày sau Lâm Chất chủ động gói ghém đồ đạc trở về căn hộ của mình. Ở biệt thự quá nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ có “con sói xám lớn” đến tìm vào ban đêm khiến hai chân cô thật sự mềm nhũn, không chống đỡ nổi nữa rồi.
“Ưm…”
Mỹ nhân bị đè trên ghế phụ, áo xộc xệch, tóc tai rối loạn, môi đỏ bừng, ngực phập phồng dữ dội. Cô th* d*c từng hơi lớn, giống như một kẻ may mắn vừa được vớt lên từ đáy nước.
Nhiếp Chính Quân áp sát lấy cô, cúi xuống hôn lên xương quai xanh, để lại một dấu đỏ rồi mới hài lòng rời đi.
May mà mùa đông, phải mặc nhiều quần áo nếu không thì e là cảnh tượng này đã bị phơi bày ra trước mắt bao người rồi.
Cô kéo lại áo, trông như một tiểu nương tử vừa bị bắt nạt, ánh mắt long lanh như gợn sóng dịu dàng.
“Em… em lên trước đây…”
“Lắp bắp cái gì?” Anh chống tay lên ghế phụ, cười nói.
Lâm Chất cúi đầu cài nút áo, nhưng không hiểu sao tay lại vô lực. Anh nhìn cô cười vài phút rồi chủ động vươn tay chỉnh lại áo cho cô.
“Anh cài sai rồi.” Cô khẽ nhắc nhở.
“Cho em nghỉ vài ngày, nghỉ ngơi xong thì quay lại. Nghe chưa?” Giọng anh nghiêm lại.
Lâm Chất nhìn anh một cái rồi vội thu ánh mắt lại.
“Em nhìn anh kiểu gì đấy?” Anh buông tay, cuối cùng cũng cài xong cúc áo cho cô.
Lâm Chất không ngờ ánh mắt của anh lại sắc đến thế, chỉ một cái liếc cũng bị bắt thóp. Cô ấp úng nói: “Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-yeu-nhau-nhu-the-ha-cam-lam/3833897/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.