Tối hôm đó cậu nhóc nhà họ Nhiếp, Nhiếp Thiệu Hành ngủ không yên giấc vì cậu cảm thấy mình đã bị phản bội.
“Phản bội ư?” Lâm Chất dừng tay đang phết mứt lên bánh mì, thắc mắc hỏi: “Sao con lại có cảm giác đó?”
Cậu nhóc này cứng rắn không xong thì lại mềm mỏng, bao năm qua đều dùng cách này để đối phó với cô út của mình.
“Vì một mình con thấy cô đơn quá…” Cậu nói, vẻ mặt buồn bã.
Nếu đây là câu thoại của nam chính trong một bộ phim thần tượng, có lẽ sẽ khiến biết bao người xót xa cảm thương. Nhưng đứng trước mặt cô bây giờ lại chỉ là một cậu bé mười tuổi, dù có cao lớn vượt trội, thì vẫn không che giấu được sự thật rằng cậu chỉ là một “củ cải nhỏ”.
Lâm Chất suýt nữa thì bật cười thành tiếng, cố nhịn lại, cô nói: “Trước khi cô về nước, con sống cũng ổn đấy thôi?”
“Không giống nhau.” Cậu cầm dao nĩa, uất ức nhìn cô chằm chằm.
Lâm Chất không khỏi khẽ thở dài, cô nói: “Ba con nói đúng, là cô đã quá nuông chiều con rồi.”
“Không có đâu!” Cậu lập tức phản đối, chu môi nói: “Ba thì mắng con thẳng mặt, còn cô thì ngấm ngầm ảnh hưởng tới con, thật ra cũng giống nhau cả thôi, cô đừng tưởng con ngốc.”
Lâm Chất kinh ngạc nhìn cậu, cậu bé này lại có thể tự mình tổng kết ra được như vậy?
“Thiệu Hành, con giỏi thật đấy.” Lâm Chất không nhịn được cảm thán “Nếu con có thể vận dụng được khả năng này vào học hành, cô đảm bảo con sẽ là học sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-yeu-nhau-nhu-the-ha-cam-lam/3833877/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.