Biệt thự của Nhiếp Chính Quân cách đại trạch khoảng mười phút đi xe. Dù không có vị trí đắc địa như đại trạch nhưng nghe nói phong thủy cực tốt, được coi là “tụ bảo bồn”, từng mời thầy phong thủy đến xem.
Lâm Chất không muốn làm phiền tài xế, cô thong thả đi bộ tới. Bảo vệ đứng gác trước cổng vừa thấy cô liền lập tức mở cổng đón vào.
“Anh cả có ở nhà không?” Lâm Chất mỉm cười hỏi.
Bảo vệ trả lời: “Tiên sinh ra ngoài từ sớm rồi, chắc tối mới về. Lâm tiểu thư đến tìm tiên sinh ạ?”
“Không, tôi không tìm anh ấy.” Cô chính là canh đúng lúc anh không có nhà mới dám đến mà, có người mặt lạnh như anh ở đó thì cô sao dám lại gần Hành Hành chứ?
Lúc này, học sinh Nhiếp Thiệu Hành đang luyện chữ trong thư phòng. Những ngày không phải đến trường, cậu đều dậy rất sớm vì một quy định sắt đá của Nhiếp Chính Quân: trong nhà tuyệt đối không chấp nhận ai ngủ nướng.
Tiếng gõ cửa vang lên cốc cốc cốc , Nhiếp Thiệu Hành chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ hô một tiếng “Vào đi.” Lâm Chất đứng ở cửa, mỉm cười, dáng người cao ráo chắn luôn ánh sáng từ ngoài hắt vào. Nhiếp Thiệu Hằng ngẩng đầu lên một cách bực dọc, sau đó sửng sốt hét to: “Cô nhỏ!” “Cháu đón cô như vậy đấy à?” Lâm Chất dang tay ra. Nhiếp Thiệu Hành như một con khỉ nhỏ, ném ngay cây bút lông sang một bên, bật người khỏi ghế, nhảy vèo tới ôm lấy cô một cái thật chặt. “Cô nhỏ, cuối cùng cô cũng đến cứu cháu rồi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-yeu-nhau-nhu-the-ha-cam-lam/3833868/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.