*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tiểu thư, tiểu thư, cô tỉnh lại đi!”
Văn Nguyệt lo lắng cuống cuồng gọi người ở bên cạnh dậy. Ả ta không biết Thôi Mạn Linh đã uống nhiều hay ít, nhưng thần trí đã không còn rõ ràng vẫn luôn rên lên khó chịu.
Thẩm Tế Nhật sai người nhốt bọn họ trong một căn phòng tối đen, từ lúc đó đến nay không có bóng một ai lui tới. Văn Nguyệt cực kỳ sợ hãi, mặc dù chuyện này là do Thôi phu nhân giao cho ả ta, nhưng ả làm sao nghĩ đến được tình huống Thôi Mạn Linh cũng sẽ uống phải. Bây giờ chuyện cũng xảy ra rồi, đừng nói Thẩm gia muốn tính sổ, ngộ nhỡ Thôi Mạn Linh cũng xảy ra chuyện gì thì Thôi gia cũng sẽ không bỏ qua cho ả.
Văn Nguyệt căng thẳng đến phát khóc, Thôi Mạn Linh không nghe thấy giọng nói của ả ta, quần áo trên người bị mồ hôi làm ướt đẫm còn bị trói tay trói chân nằm nhoài trên mặt đất, lúc thì nói là nóng lúc thì lại kêu là lạnh. Văn Nguyệt biết là không thể kéo dài được nữa, nhất định ả ta phải nghĩ ra cách để bảo đảm bình an cho Thôi Mạn Linh. Vì vậy đành gắng hết sức, dùng cả tay cả chân mà bò đến cửa, đập cửa gọi người đến.
Bên ngoài vẫn luôn là một mảnh yên tĩnh, Văn Nguyệt gọi rất lâu mới nghe thấy có tiếng người mắng: “Gào cái gì mà gào? Đêm hôm khuya khoắt rồi gọi hồn đấy hả?”
Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-yen/1507953/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.